Âm công - Hồi 08

Âm công - Hồi 08

Bằng Cơ Trí Hé Mở Bí Ẩn
Dụng Kế Mưu Quyết Luyện Võ Công

Ngày đăng: 05-04-2012
Tổng cộng 40 hồi
Đánh giá: 9.2/10 với 1255901 lượt xem

Lại là hai ngươi? Ta biết mà!
Hai bóng trắng kia vì không sao ngờ được đành phải lộ diện trước sự kinh ngạc tột cùng của Thôi Oanh Oanh.
Nàng còn kinh ngạc hơn khi nghe Bạch Bất Phục hét lên:
- Hai ngươi sao lại đeo đuổi ta như âm hồn bất tận vậy ? Việc ngăn chặn và làm cho Liên Châu Kích trở lại vị trí cũ có phải là do hai ngươi thực hiện không ?
Sự kinh ngạc càng tăng cho Thôi Oanh Oanh khi nàng nghe hai bóng trắng kia gồm một nam một nữ lên tiếng đáp lại:
- Bọn ta không phải là đeo đuổi ngươi mà là giám sát ngươi.
- Hừ! Đến Liên Châu Kích bọn ta còn thừa năng lực để ngăn chặn thì tiểu tử ngươi đừng mong có một ngày ngươi luyện được võ công.
Thôi Oanh Oanh lướt người bước tới:
- Nhị vị là ai? Sao lại tự tiện xâm nhập vào trọng địa của bổn giáo?
Nữ nhân kia xua tay:
- Tiểu nha đầu không được nói xen vào! Nơi này không có việc của ngươi.
Thôi Oanh Oanh chực phát tác thì bị Bạch Bất Phục kéo tay giữ lại:
- Thôi cô nương không nên lên tiếng! Bản lĩnh của họ như thế nào cô nương đã biết rồi đấy! Hãy để đấy cho tại hạ.
Y ung dung hất mặt hỏi đôi nam nữ kia:
- Rốt cuộc nhị vị là ai? Tại sao nhị vị luôn tìm cách ngăn cản việc tại hạ luyện tập công phu?
Nam nhân kia lạnh giọng bảo:
- Bọn ta là ai, ngươi không cần biết! Ngươi chỉ nên ghi nhớ một điều là suốt đời suốt kiếp này ngươi phải mãi mãi là một thường nhân, không hề biết võ công. Bất kỳ ai truyền thụ võ công cho ngươi, hoặc bất kỳ lúc nào ngươi luyện được chút ít công phu, bọn ta không những phế bỏ võ công của ngươi mà còn làm cho người truyền thụ võ công cho ngươi phải thân bại danh liệt.
Toàn thân rung đống, Bạch Bất Phục lần đầu tiên mới biết đến tâm trạng phẫn nộ:
- Như vậy việc Thôi giáo chủ trước khi chết truyền cho ta mười năm công lực sau đó bỗng mất đi là do nhị vị gây nên?
Nữ nhân nọ nhếch môi cười giễu cợt:
- Điều đó là do ta làm và chỉ là một cái phất tay nhẹ nhàng mà thôi. Ngươi không cần phải kinh ngạc.
- Tại sao chứ ? Tại sao bọn ngươi lại ngăn cản ta luyện công?
Dù đang quát tháo là vậy nhưng Bạch Bất Phục vẫn nghe được tiếng kêu thét của Thôi Oanh Oanh:
- Các hạ vừa nói gì ? Gia phụ đã chết ? Phụ thân ta đã chết ư ? Tại sao ?
Hai người cùng hét và không ai lên tiếng đáp lại lời cho ai ! Chỉ có đôi nam nữ kia là luôn nhìn họ với cái nhìn vừa giễu cợt vừa thương hại.
Và nam nhân kia bỗng lên tiếng:
- Bạch Bất Phục! Những gì lão họ Thôi nhờ ngươi truyền đạt, thiếu giáo chủ của Hắc Y Giáo kia rồi, sao ngươi không nhân lúc này mà nói luôn đi, còn chờ gì nữa?
Bạch Bất Phục sau lúc phẫn nộ bỗng mang tâm trạng ngỡ ngàng:
- Hai ngươi biết tên ta ? Lúc Thôi giáo chủ nhờ ta, hai ngươi cũng ở gần đó ?
Nữ nhân nọ đáp:
- Những điều ngươi phải kinh ngạc hãy còn nhiều, việc bọn ta biết danh tánh của ngươi và biết những gì xảy ra quanh ngươi đâu phải là điều lạ đáng để ngạc nhiên?
Thần hồn rung động, Bạch Bất Phục có cảm giác tất cả những gì thuộc về thầm kín của y cũng bị đôi nam nữ kỳ bí này biết rõ đến từng chân tơ kẽ tóc. Và y có cảm tưởng như y bị lột trần hoàn toàn trước hai đôi mục quang đang nhìn y thương hại.
Chỉ có những ai đang lâm vào tình cảnh tương tự như Bạch Bất Phục bây giờ mới hiểu thấu những cảm giác đang xảy đến cho y. Y như người bất lực, như bị một sợi dây vô hình ràng buộc để y chỉ có thể hành động trong một giới hạn nào đó mà thôi. Và giới hạn đó lại là do đôi nam nữ kỳ bí không rõ niên kỷ đang cố tình áp đặt cho y.
Có ai đó đã từng bị O ép, bị bắt buộc phải làm một điều gì đó hoàn toàn ngoài ý muốn của bản thân mới thấu hiểu cho định ý lúc này của Bạch Bất Phục.
Với định ý đó, một định ý mới xuất hiện không lâu, Bạch Bất Phục bất ngờ thét lên:
- Là người bị tước đoạt đi sở thích, ta không muốn sống nữa.
Vừa thét Bạch Bất Phục vừa tự quật hết sức mình cái đầu của y vào vách đá cứng ngay cạnh bên.
Thế nhưng.
Một luồng nhu kình dịu nhẹ bỗng xuất hiện theo cánh tay vẫy của nam nhân kia, khiến cho toàn thân của Bạch Bất Phục phải cứng đờ. Và khi va vào vách đá thì đầu của y như chỉ va vào một lớp bông mềm nhũn.
Đứng yên bất động đã là một điều khó chịu, Bạch Bất Phục còn khó chịu thập phần khi nghe giọng cười châm chọc của nam nhân kia:
- Ha…ha…ha…! Ta quên nói cho ngươi biết một điều nữa, ngoài việc ngươi không được luyện công phu, ngươi cũng không được quyền chết. Do là kẻ khác giết ngươi hay ngươi tự tìm đến cái chết. Người đừng bao giờ thử tìm cách làm ngược lại mệnh lệnh của bọn ta.
- Như vậy là quá quắt, là phi lý. Mệnh lệnh kỳ quặc của hai ngươi, Bạch Bất Phục ta thực sự không phục. Ta không bao giờ phục tùng hai ngươi cả. Dù chết ta cũng cứ bất phục.
Mặc cho Bạch Bất Phục la hét nam nhân kia vẫn cười:
- Ha…ha…ha…! Ngươi bất phục thì sao, đã hai lần ngươi suýt chết mà vẫn sống đấy thôi! Ngươi bắt buộc phải phục tùng theo mệnh lệnh bọn ta! Ha…ha…ha…!
Biết họ đang nhắc đến lần y suýt chết dưới Liên Châu Kích, Bạch Bất Phục vẫn không hề cảm kích ân cứu mạng của họ. Ngược lại, y bắt đầu vận dụng tâm cơ, tìm cách hoặc là phá bỏ hoặc là làm trái lại mệnh lệnh của họ để xem họ sẽ làm gì y hay cuối cùng phải ra tay giết y?
Đầu tiên, y vờ đấu dịu để thuật lại toàn bộ những gì đã xảy ra cho Thôi giáo chủ ở Aâm Sơn cho Thôi Oanh Oanh nghe.
Chờ đến lúc Thôi Oanh Oanh nguôi cơn xúc động, Bạch Bất Phục bảo nàng:
- Bây giờ tại hạ sẽ y lời Thôi giáo chủ lập lại toàn bộ kinh văn khẩu quyết Bích Dạ Sáo Khúc cho cô nương nghe.
Nói đến đây y bỗng dừng lời.
Y quay đầu nhìn sang đôi nam nữ kia vừa mắng họ:
- Đây là khẩu quyết võ học của Hắc Y Giáo, bọn ngươi cố tình lưu lại để trộm nghe à ? Hai ngươi không biết thế nào là đạo lý sao ? Nghe lén tư sự của người khác mà hai ngươi cũng làm được sao ? Quân mặt dầy.
Mặc cho y mắng, mặc cho y thóa mạ, đôi nam nữ kia vẫn đứng nguyên vị.
Không những thế, nữ nhân kia còn nói:
- So với bản lĩnh của bọn ta, Bích Dạ Sáo Khúc hay Ngũ Tuyệt Khúc gì đó chỉ là trò trẻ con, bọn ta không để vào mắt đâu.
Hết phép, Bạch Bất Phục đành phải nín nhịn vào đọc cho Thôi Oanh Oanh nghe toàn bộ kinh văn Bích Dạ Sáo Khúc.
Tuy Thôi Oanh Oanh chưa được dịp mục kích thần công tuyệt thế của đôi nam nữ kia như Bạch Bất Phục đã từng, nhưng qua việc họ dễ dàng dùng nội kình ở một khoảng cách xa để ngăn chận sức lao xuống của Liên Châu Kích, và tiếp đó là đẩy được Liên Châu Kích quay trở lại vị trí cũ, nàng cũng đủ tin vào lời nói có phần khoa trương của nữ nhân kia.
Với tâm trạng đó, Thôi Oanh Oanh không thể nào xem trọng phần kinh văn khẩu quyết kia nữa! Vì xem trọng để làm gì một khi công phu đó chỉ là trò trẻ con trong tay người khác.
Nghe tai này và để lọt tai kia, Thôi Oanh Oanh như bị hụt hẫng khi nghe Bạch Bất Phục nói:
- Hết rồi! Cô nương nhẩm lại xem nếu có chỗ nào không nhớ thì nói cho tại hạ biết để tại hạ nhắc lại.
Nàng lắc đầu vì không quan tâm.
Bạch Bất Phục cừơi nhẹ:
- Phần của tại hạ đến đây là xong! Tại hạ xin lui chân để cô nương rảnh rỗi đối phó với Dương Côn.
Nhưng y vẫn không tài nào bước đi được khi toàn thân của y vẫn cứ bất động.
Y biết đó là do đôi nam nữ kia gây ra nên quát hỏi:
- Hai người còn bắt ta phải đứng như thế nào bao lâu nữa?
Nam nhân nọ cười lạnh:
- Tiểu tử ngươi đừng hòng qua mặt bọn ta ! Còn một việc nữa, sao ngươi không nói ra?
Y cãi bừa:
- Làm gì còn một việc nào nữa ? Ta đã lập lại tất cả những gì Thôi giáo chủ căn dặn ta rồi.
- Hừ! Vậy còn việc ngươi bị trúng phải Tuyệt Mạng Phi Châm của lão họ Thôi thì sao?
Y đỏ mặt vì tức giận. Không phải là y không nhớ mà đó là vì y cố tình bỏ qua, không muốn nhắc đến.
Ngược lại, Thôi Oanh Oanh vừa nghe nói đến Tuyệt Mạng Phi Châm liền kêu lên lo lắng:
- Sao ? Ngươi bị trúng phải Tuyệt Mạng Phi Châm thật à?
Sự lo lắng của Thôi Oanh Oanh không làm cho Bạch Bất Phục cảm kích. Trái lại, y bực tức thét lên:
- Điều đó có liên quan gì đến cô nương? Cô nương cứ lo cho Hắc Y Giáo thì hơn.
Thôi Oanh Oanh lộ vẻ bồn chồn, vì nàng không thể quên việc Hắc Y Giáo để lo cho Bạch Bất Phục.
Tuy nhiên, khi nam nhân nọ lên tiếng:
- Hừ ! Ngươi cố tình phớt lờ để tìm đến cái chết thì không được đâu. Tiểu nha đầu kia dù không muốn cứu ngươi, bọn ta cũng có cách buộc tiểu nha đầu phải cứu.
Huống chi, chỉ còn ba ngày nữa là đủ một tuần trăng như lão họ Thôi đã nói. Ngươi nên ngoan ngoãn tự nói ra là hơn.
Thôi Oanh Oanh chợt giật mình kêu ầm lên:
- Thế nào? Các hạ đã vướng phải Tuyệt Mạng Phi Châm lâu đến vậy sao?
Nữ nhân nọ bỗng quắc mắt:
- Tiểu cô nương kêu như vậy là có ý gì? Qua khẩu khí của cô nương dường như sự việc rất nghiêm trọng thì phải?
“Họ đã thay đổi lối xưng hô? Ta phải hiểu thái độ này ra sao đây? Dường như họ rất sợ việc ta phải chết, lạ thật!”.
Bạch Bất Phục vừa có ý nghĩ này thì liền đó nhận định của y càng được củng cố khi nghe đôi nam nữ kia đối thoại tiếp với Thôi Oanh Oanh.
Thôi Oanh Oanh trầm ngay nét mặt lúc đáp lại:
- Còn hơn là nghiêm trọng. Chất độc trong Tuyệt Mạng Phi Châm sẽ huỷ diệt bất kỳ ai nếu để đến ngày thứ bảy.
- Nhưng tiểu tử đâu có làm sao, dù hôm nay đã là ngày thứ hai mươi bảy?
Nghe nữ nhân nọ biện bác, Thôi Oanh Oanh cười khinh khỉnh:
- Tiểu nữ không cần biết võ công của nhị vị cao thâm huyền ảo như thế nào.
Nhưng qua sự việc này tiểu nữ tin chắc rằng đối với độc môn công phu nhị vị hãy còn ấu trĩ.
Nữ nhân nọ liền có phản ứng:
- Tiểu cô nương nói năng nên cẩn thận. Lời lẽ giáo huấn đó, chưa đến lượt tiểu cô nương nói đâu.
Thôi Oanh Oanh không hề sợ. Ngược lại, nàng vẫn ung dung giải thích:
- Muốn lưu lại mạng sống cho ai đó đến một tuần trăng khi thi triển Tuyệt Mạng Phi Châm chỉ có một cách duy nhất là gia phụ phải bẻ gẫy phần ngoài của Phi Châm, chừa lại một mẩu nhỏ. Và mẩu nhỏ này được gia phụ cắm vào huyệt Thiên Trì gần với đại huyệt Linh Đài. Qua cử động của người bị hại, mẩu nhỏ này càng lúc càng di chuyển đến đại huyệt Linh Đài. Và khi đi đến giai đoạn này, người bị hại chắc chắn phải vong mạng, dù Đại La Kim Tiên giáng hạ cũng vô phương giải cứu.
Đôi nam nữ kia cùng thất sắc:
- Tiểu cô nương thử xem lại xem, liệu mẩu Phi Châm kia đã di chuyển đến đại huyệt Linh Đài của tiểu tử chưa?
Thôi Oanh Oanh lắc đầu:
- Tiểu nữ không cần xem. Vì bản thân tiểu nữ không có năng lực giải cứu.
- Hừ! Nhưng tiểu cô nương không phải là người duy nhất học được chân truyền của lão Thôi sao?
Thôi Oanh Oanh hất mặt bảo:
- Học được thì sao ? Đến gia phụ cũng phải bó tay, nói chi đến tiểu nữ.
Nam nhân nọ gần như là quát lên:
- Ngươi nói như vậy là cố tình làm việc này là để sát nhân diệt khẩu.
Tiếng quát của nam nhân nọ không hề làm cho Thôi Oanh Oanh sợ. Ngược lại, nàng vẫn cứ lo sợ khi quay sang phân trần với Bạch Bất Phục:
- Ta mong các hạ hiểu cho, tính khí của gia phụ lâu nay vẫn vậy. Đó là sự thật mà ta không thể nào phủ nhận, gia phụ đúng là muốn sát nhân diệt khẩu. Rất tiếc, ta lại không có cách gì dể giúp tại hạ.
Bật cười sảng khoát, Bạch Bất Phục bảo:
- Ha…ha…ha…! Cô nương không việc gì phải ân hận. Người phải tiếc rẻ không là cô nương mà là họ kia. Cô nương cứ nhìn sắc diện của họ xem, trông họ có vẻ buồn cười không? Ha…ha…ha…!
Thật vậy, thần sắc của đôi nam nữ kia không những là buồn cười mà còn phải được xem là đáng thương hại nữa mới đủ nghĩa.
Tuy nhiên, tràng cười đắc ý của Bạch Bất Phục vụt tắc ngấm đi, khi nghe nam nhân kia lạnh giọng bảo y:
- Ngươi đừng đắc ý vội. Ngươi nghĩ xem nếu ngươi chết đi thì người đầu tiên phải thống khổ là ai ? Có phải là mẫu thân ngươi không, Bạch tiểu tử ?
Bạch Bất Phục rung động:
- Hai ngươi muốn gì khi cố tình lôi mẫu thân ta vào chuyện này?
Nữ nhân kia cười nhẹ và là cái cười châm biếm:
- Bọn ta muốn gì ư ? Trước tiên, bọn ta sẽ nói cho mẫu thân ngươi biết về cái chết của ngươi. Sau đó… Toàn thân chấn động, Bạch Bất Phục quát lên:
- Sau đó thì thế nào ? Kẻ nào hại đến gia mẫu, ta sẽ không buông tha cho kẻ đó!
Cười lạnh, nam nhân kia hỏi tức:
- Bằng vào năng lực của ngươi à? Hừ! Huống chi, ngươi đâu còn sống bao lâu nữa.
Thật tiếc cho ngươi vì ngươi không thể nào mục kích được những gì sẽ xảy đến cho mẫu thân ngươi sau này! Ha…ha…ha…!
Lời nói của nam nhân nọ đúng là sự thật. Và lời nói đó có tác dụng như là lời cảnh tỉnh Bạch Bất Phục.
Trong tâm trí y ngay tức khắc xuất hiện hai ý định:
một là y phải sống, bất cứ giá nào y cũng phải sống! Hai là y phải có võ công, không những chỉ có võ công không mà thôi, y cần phải có một bản lĩnh siêu phàm. Nếu đạt được ý nguyện này, chính y sau này sẽ làm cho đôi nam nữ kia nếm mùi khổ luỵ.
Đột nhiên y quay sang hỏi Thôi Oanh Oanh:
- Thôi cô nương! Lúc nãy cô nương có nói là cô nương không có năng lực để giải cứu! Phải chăng trong câu nói của cô nương mang một hàm ý là vẫn có người có năng lực giải nguy cho tại hạ?
Thôi Oanh Oanh chậm rãi gật đầu:
- Các hạ nói không sai! Đúng là vẫn có người có thể giải cứu cho các hạ.
- Người đó là ai?
Vô hình chung có đến ba người cùng một lúc nêu lên câu hỏi này. Đó là Bạch Bất Phục và đôi nam nữ kia.
Qua đó, Bạch Bất Phục hiểu rằng dù đôi nam nữ kia đang bằng mọi cách ngăn cấm mọi sở thích của y nhưng họ lại rất sợ việc y phải chết. Không cần phải tìm hiểu nguyên nhân, Bạch Bất Phục chỉ biết ghi nhớ thật kỹ điều này vào tận tâm khảm của y.
Và y nghe Thôi Oanh Oanh đáp lời:
- Đó là Quỷ Y Ma Thủ gia sư bá.
Nam nhân kia vội vã hỏi:
- Lệnh sư bá hiện đang ở đâu?
Thôi Oanh Oanh nhún vai:
- Gia sư bá luôn đi đây đi đó, hành tung cứ như hạc nội mây ngàn. Câu hỏi này tiểu nữ không sao giải đáp được.
Nữ nhân kia rít lên:
- Nhưng ít ra cô nương phải biết được một địa điểm nào đó mà lệnh sư bá thường hay lui tới chứ?
Nàng đáp với cái gật đầu:
- Điều đó thì tiểu nữ biết! Nhưng nói ra cũng chỉ vô ích mà thôi.
- Sao lại vô ích?
- Vì trong vòng ba ngày ngắn ngủi còn lại nhị vị không thể nào đi đến địa điểm đó. Và dù có đến được, nhị vị còn phải đưa gia sư bá quay lại đây để chữa trị cho Bạch các hạ! Nhị vị không nghĩ đây là hành động hoàn toàn thừa sao?
Nam nhân nọ tỏ vẻ nôn nóng nhưng lời lẽ lại có phần tự tin:
- Vô ích hay không thì cô nương cứ việc nói ra. Chuyện sau đó như thế nào cô nương không phải bận tâm.
Thôi Oanh Oanh cười nhẹ:
- Cũng được! Ta sẽ nói! Gia sư bá vẫn thường lui tới với hai vị bằng hữu cố tri.
Một người là Khấp Quỷ Tăng, thường được gọi là Quỷ Tăng! Người thứ hai là Phế Quỷ Vô Thường vốn nổi danh là Quỷ Kiếm! Gia sư bá cùng với hai vị lão bằng hữu được thiên hạ ghép chung thành Thế Ngoại Tam Quỷ. Chỉ có điều nhị vị sẽ không tài nào tưởng tượng được nơi trú ngụ của hai nhân vật này ở xa nhau như thế nào.
Đổi giọng, Thôi Oanh Oanh vì căm ghét thái độ phi lý của đôi nam nữ qua việc ngăn cấm Bạch Bất Phục luyện công nên giọng nói của nàng có phần khiêu khích:
- Quỷ Tăng vốn từ lâu xa rời thế sự nên chọn đỉnh Vu Sơn Thần Nữ Phong làm nơi lưu ngụ. Quỷ Kiếm do bản tính thâm trầm, thích cảnh cô liêu, nên lấy đáy vực Ngọa Long làm nơi tiềm ẩn. Nhị vị có biết hai địa điểm này không?
Nam nhân nọ sau khi đưa mắt nhìn nữ nhân đồng hành liền dằn giọng bảo Thôi Oanh Oanh:
- Hừ! Nếu bọn ta không tìm được Quỷ Y ở hai địa điểm này thì tiểu nha đầu ngươi đừng trách bọn ta sẽ biến Ma Vân Cốc này thành bình địa.
Quay sang Bạch Bất Phục, nam nhân đanh giọng hạ lệnh:
- Đi nào, tiểu tử!
Thật bất ngờ, ngay sau câu nói của vị nam nhân bí ẩn, toàn thân vốn bất động của Bạch Bất Phục bỗng như được cởi trói.
Và Bạch Bất Phục chưa kịp bước đi liền có cảm nhận toàn thân cứ như là là bay đi, như được một lực vô hình nâng lên và đưa mãi về phía trước.
Đến như Thôi Oanh Oanh lúc mục kích được cảnh tượng này cũng phải như người mất hồn, công phu của đôi nam nữ kia không những là siêu phàm mà còn là siêu phàm đến chỗ không sao tưởng tượng được.
Nàng mơ hồ tin rằng đôi nam nữ kỳ bí kia vẫn có cách đưa Bạch Bất Phục đến được hai địa điểm kia, một ở phía nam và một ở mãi phía bắc, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi. Nhưng cách đó là cách gì thì Thôi Oanh Oanh không sao mường tượng được.
Vả lại, nàng đâu còn thời gian để mà mường tượng những chuyện viển vông. Vì nàng còn phải nhanh chóng đi vào trọng địa Hắc Y Giáo để kịp thời lấy được tín vật của tổ sư hầu khống chế ngược lại Độc Tâm Thiết Trảo Dương Côn.
Có như thế nàng mới khôi phục được Hắc Y Giáo, là tâm huyết do phụ thân nàng gây dựng.
Thế nhưng, đúng vào lúc Thôi Oanh Oanh nghĩ đến việc này thì một tràng cười từ đâu đó mãi bên trong bỗng vang lên đến tai nàng:
- Ha…ha…ha…! Ta đã lấy được vật cần lấy! Hắc Y Giáo sẽ là của ta! Ta sẽ là Giáo chủ Hắc Y Giáo. Ha…ha…ha…!
Đó là giọng nói của lão Dương Côn! Thôi Oanh Oanh không những không nghe lầm mà nàng còn phải thất vọng não nề.
Để bảo lưu tánh mạng hầu sau này có dịp báo phục, Thôi Oanh Oanh đành len lén tháo lui theo lối bí đạo.
Sau khi phát động cơ quan để biến Liên Châu Kích thành vật chắn đường, Thôi Oanh Oanh ra đến bên ngoài.
Nàng cảm nhận được sự cô đơn khi nhận ra rằng đôi nam nữ kia đã đưa Bạch Bất Phục đi mất, không lưu lại bất kỳ dấu tích nào.

Hồi trước Hồi sau

"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.