Cô lâu quái kiệt - Hồi 56
Nhân ma quỷ kế
Ngày đăng: 05-04-2012
Tổng cộng 60 hồi
Đánh giá: 8.3/10 với 1325116 lượt xem
Trung Thu đã đến.
Đấy chính là một ngày trọng đại mà cả giới võ lâm không ai là không biết.
Bỗng tịch dương đã lặn xuống ngọn núi phía tây vầng trăng sáng vừa bắt đầu teo lơ lửng trên nền trời, thì tại sườn núi bên ngoài Huyết Hải Địa Khuyết, đã thấy có hai bóng người phi thân nhẹ nhàng, tiếp tục lướt tới.
Bóng người đi đầu, râu tóc rối phờ, mặt mũi vô cùng xấu xí, và bóng người đi sau, thì đôi mắt hi hí, có vẻ say túy lúy vậy.
Chẳng cần phải nói, ai vừa nhìn qua cũng biết ngay, đấy là hai quái kiệt trong võ lâm, tức Cùng Thần Công Tôn Xú và Túy Quỷ Thương Huyền. Hai người lướt nhanh như hai mũi tên bắn, đôi chân nhẹ nhàng như gió thoảng, song trên nét mặt lại đầy vẻ lo lắng âu sầu.
Thì ra kể từ sau ngày Thiên Nhất Thượng Nhân, Vị cao tăng tuyệt thế của võ lâm, và một mầm non ưu tú thượng thặng của giới giang hồ là Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc, cùng bị mất mạng tại ven Lạc Hồn trì, thì hai lão ta đã cảm thấy mình trở thành thế cô sức yếu, khó bề đối địch nổi với bọn hung tàn ma đạo.
Phương chi, đến ngay phút giây này, Mộ Cổ và Thần Chung vẫn bặt vô âm tín, chẳng biết họ ở nơi đâu cả.
Chỉ dựa vào tài nghệ củ hai người, đối phó với Đông Phương Tuyệt, thì có lẽ cố nhiên là không có chi đáng ngại, nhưng số người đến phó hội trong đêm nay, nào phải chỉ có Đông Phương Tuyệt mà thôi đâu?
Số cao thủ trong Huyết Hải Địa Khuyết tuy không phải ít, nhưng hai lão không lấy đó làm ngại, mà trái lại, Thất Khuyết đạo nhân trong Bất Qui cốc và Nam Thiên Dã Nhân mới là số người làm cho hai lão phải điên đầu?
Ngoài ra còn ai dám chắc chắn là trong vùng này lại chẳng có một số ma đầu khác, đang âm mưu theo dõi cuộc xung đột của đôi bên để thừa cơ ngao cò đánh nhau, đứng giữa giữ vai trò ngư ông đắc lợi?
Tuy nhiên, với khí phách hiên ngang của hai vị võ lâm quái kiệt này, dù cho rừng gươm núi kiếm, biển lửa dầu sôi, không làm sao ngăn được lòng quả quyết của họ. Do đó, tuy hai lão ta biết mình đang ở trong tình trạng thế cô sức yếu, nhưng đã đến ngày hẹn với đối phương, hai lão vẫn phó hội một cách đúng giờ.
Bước chân của hai người nhẹ nhàng như mây bay, nhanh như điện chớp, nhắm ngay ngọn Lạc Phách phong tiếp tục vượt lên. Và chỉ trong chớp mắt, là hai người đã đi xa hàng mấy mươi dặm đường. Sau khi họ vượt qua một ngọn núi thì cả hai đang định sẽ... Thốt nhiên, tại sườn núi bỗng có một bóng người lướt ra, cất giọng cung kính kêu to lên rằng :
- Số người vừa đến ấy, có phải nhị vị đại hiệp Cùng Thần và Túy Quỷ không?
Cùng Thần và Túy Quỷ đều nhanh nhẹn dừng chân đứng lại, đáp rằng :
- Đúng thế. Ngươi có phải là người dẫn đường do Đông Phương Tuyệt lão ma phái đến đây không? Hai ta đã biết đường đi đến Lạc Phách phong, vậy ngươi hãy tự tiện.
Nói vừa dứt lời, thì cả hai vọt người bay lên, trong khi đối phương thấy thế, cuống quýt gọi to rằng :
- Khải bẩm nhị vị đại hiệp. Vị chủ nhân của chúng tôi, vì thấy nhân vật võ lâm phó hội quá đông, trong khi đó thì Lạc Phách phong địa thế quá nhỏ hẹp, nên đã dời địa điểm phó hội đến Cửu Hồi cốc rồi.
Hai người nghe thế, thì không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nói :
- Cửu Hồi cốc, lại là một địa điểm ở đâu?
- Xin nhị vị đại hiệp theo con, để đi đến đó.
Nói đoạn, người ấy nhanh nhẹn vọt người lao thoắt đi, bước chân nhẹ nhàng và nhanh như gió, khi quanh qua trái, lúc quẹo sang phải, nhắm phía trước lướt thẳng tới.
Hai lão già đều là quái kiệt võ lâm, vậy thử hỏi làm sao lại chịu tỏ ra kém cỏi hơn đối phương được? Do đó, hai lão bèn đưa mắt nghìn nhau một lượt, rồi cất giọng lạnh lùng hừ một tiếng qua giọng mũi, đồng loạt phi thân bay vút theo bóng người ở phía trước.
Cửu Hồi cốc quả là một địa điểm đúng như cái tên của nó, đường núi quanh co khúc khuỷu không biết bao nhiêu trăm nghìn khúc quanh. Những khúc quanh gắt thì chẳng khác nào một khuỷu tay co lại, còn những khúc quanh lơi thì chẳng khác khúc ruột dê. Cả hai đi một lúc khí lâu, mới tiến vào được một vùng sơn cốc hoàn toàn hoang vắng.
Hai lão già mới đưa chân bước vào sơn cốc, thì bỗng nghe một tiếng cười to, nói rằng :
- Quí khách quang lâm, vậy xin hãy tha thứ cho về chỗ Đôn Phương Tuyệt tô ra nghinh đón chậm trễ.
Vầng trăng sáng lúc ấy đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu, rọi ánh vàng mong lung xuống khắp mặt đất. Hai người nhanh nhẹn đưa mắt ngó về hướng có tiếng nói, chỉ thấy nơi đấy chính là đáy sâu tận cùng của Cửu Hồi cốc. Bốn bên vách núi trọc trời, có tiếng thác đổ ầm ầm, trông vừa tĩnh mịch lại vừa nguy hiểm vô cùng.
Thiên Diện Nhân Ma Đông Phương Tuyệt đầu đội mão vàng, lưng đeo đai ngọc, rõ ràng là một bậc vương giả uy nghi. Đứng sau lão ta, lại có một đám đông cao thủ đen nghẹt.
Cùng Thần cất tiếng cười to “khà khà”, nói :
- Đông Phương lão ma. Trong cuộc đại hội hôm nay, chẳng rõ có những nhân vật cao tuyệt nào?
Đông Phương Tuyệt mỉm cười đây gian manh, nói :
- Nhị vị đại hiệp là người tên tuổi rung chuyển cả thiên hạ, vậy có lẽ tất cả nhân vật võ lâm, đều kiếng tài mến đức, nên không ai dám đến đây. Do đó, hiện giờ chỉ có mấy vị Chưởng môn của các phái Hoa Sơn, Võ Đang và Thiếu Lâm dẫn đệ tử phó hội mà thôi.
Cùng Thần và Túy Quỷ nhân lúc Đông Phương Tuyệt lên tiếng nói, thì đã đưa mắt liếc nhìn qua rõ ràng khung cảnh khắp chung quanh. Hai lão trông thấy Đại Hoang chân nhân trong Phái Hoa Sơn đứng chính giữa Nhất Diệp đạo trưởng trong Phái Võ Đang đứng bên phải và Tiềm Long đại sư phái Thiếu Lâm đứng bên trái.
Tại phía sao ba người này, lại có một số nhân vật mặc tăng bào và đạo bào, đồng thời cho lẫn một vài người ăn mặc theo trần tục, nhưng đều là đệ tử ba môn phái này cả.
Đồng Chung đạo nhân và Thạch Cổ hòa thượng đều không thấy hiện diện.
Trong khi đó, nhân vật của các môn phái khác trong võ lâm căn bản đều chẳng thấy một ai cả.
Hơn nữa, ngay như cao thủ trong Huyết Hải Địa Khuyết cũng chỉ đến đây rời rạc có mấy người thuộc hàng cao thủ bậc nhì mà thôi. Số người này tựa hồ chỉ đến đây để chờ sự sai bảo lặt vặc, chứ không nhằm vào việc giao tranh.
Cùng Thần và Túy Quỷ nhìn qua thì không khỏi kinh ngạc, hoang mang.
Nhưng ngoài mặt hai lão ta vẫn bình tĩnh như thường cười nói :
- Ba vị Chưởng môn cũng có hứng đến đây phó hội. Vậy xem ra ngôi vị Minh chủ của võ lâm ngày hôm nay, ngoài ba vị, chắc không ai tranh đoạt nữa rồi.
Sắc mặt của Nhất Diệp đạo trưởng lạnh như băng rít lên tiếng nói :
- Bần đạo đã lánh xa trần tục, vậy thử hỏi nào lại muốn tranh đoạt ngôi vị trong võ lâm làm gì?
Cùng Thần và Túy Quỷ giờ đây đã suy đoán và hiểu rõ được mọi lẽ. Biết ba vị Chưởng môn của ba môn phái này, chắc chắn đều đến đây là vì lời hứa của hai lão ta tại Vân gia bảo. Tuy nhiên hai lão vẫn bình tĩnh, nói tiếp rằng :
- Nếu nói vậy, thì ba vị Chưởng môn đến Cửu Hồi cốc của Huyết Hải là có mục đích chi?
- Hừ. Nhị vị đại hiệp là người nói ra một lời, thì chắc chắn như đinh đóng cột, giá đáng nghìn vàng, vậy thử hỏi giờ đây, lại quên mất lời hứa với chúng tôi trước kia rồi hay sao?
- Cong Tôn Xú tôi nào dám thế? Song, vì Gia Cát Ngọc đã bị Thiên Nhất Thượng Nhân đánh rơi xuống Lạc Hồn trì rối.
- Việc ấy nhị vị có mục kích không?
- Đấy là việc trong giới giang hồ, mọi người đều biết cả.
- Nói là trong giới gang hồ ai cũng biết, vậy tại sao bần đạo đây chẳng hay biết chi nào? Nếu nhị vị muốn dùng những lời lẽ vô căn cứ ấy, để chạy chối lời hứa của mình, vậy chớ trách tại hạ sao ba môn phải chúng tôi lại không biết thủ lễ.
Cùng Thần và Túy Quỷ đều có cá tính, thà là chết chứ không hề chịu khuất phục ai bao giờ. Trong binh sinh, chẳng những hai lão ta không hề xem danh môn chính phái trong võ lâm này vào đâu, hơn thế nữa, có thể nói họ xem các môn phái này ít nhiều có vẻ thường mắt là khác. Giờ đây, sở dĩ hai lão ta cố dằn cơn giận, cố tránh sự gây gổ với họ, chẳng qua là sợ gây tình trạng ngao cò đánh nhau ngư đắc lợi mà thôi.
Lời nói của Nhất Diệp đạo trưởng vừa thốt ra khỏi miệng, thì Túy Quỷ vẫn cố đè nén cơn tức giận, nhưng trái lại, Cùng Thần có vẻ như không làm sao nhẫn nhịn được nữa. Lão trơn to đôi mắt lên, rồi cất tiếng cười ha hả như điên dại, nói :
- Nhất Diệp lão đạo. Ông bảo không thủ lễ nghĩa là thế nào? Hiện nay Gia Cát Ngọc đã tiêu mất ca xương thịt, vậy ông còn cho là chưa đủ nữa hay sao?
- Có ai dám bảo đảm, là việc xảy ra tại Đoạn Trường giáp trước đây, lại không tái diễn lần thứ hai?
- Hừ, hừ. Nhất Diệp lão đạo. Nếu ông dồn ép người ta mãi, thì chúng tôi không phải sợ ông đâu nhé.
Xem ra, hai người càng nói càng có vẻ tức giận hơn, nên Thiên Diên Nhân Ma Đông Phương Tuyệt nào chịu bỏ qua cơ hội tốt ấy. Do đó, lão ta bèn cất giọng sâu hiểm cười to, rồi giả vờ khuyên giải rằng :
- Đạo trưởng xin hãy dằn cơn tức giận. Việc Gia Cát Ngọc có thể từ trong cái chết, thoát nạn tìm đường sống, như sự việc xảy ra tại Đoạn Trường giáp trước kia, tuy chẳng phải việc không thể có, nhưng cũng không hẳn là nhất định xảy ra đúng như vậy đâu. Đạo trưởng hà tất vì việc nhỏ mà bỏ qua việc to. Vạn nhất nếu chọc tức hai vị ấy, thì...
Nói đến đây, lão ta lại cắt giọng sâu hiểm khôn lường, cười to lên rồi ngưng ngay lại, không nói tiếp nữa.
Câu nói ấy của Đông Phương Tuyệt thực hết sức khôn khéo. Một mặt lão ta cho biết việc Gia Cát Ngọc bị đánh rơi xuống Lạc Hồn trì là việc có thực, nhưng chàng ta vẫn có thể thoát chết được trong hoạn nạn, hiểm nguy ấy như thường. Một mặt khác, lão ta còn có ngụ ý nói cho ba vị Chưởng môn biết, là nếu chọc tức Cùng Thần và Túy Quỷ thì chẳng phải dễ đối phó với ông ta.
Qua câu nói đó, thử hỏi Nhất Diệp đạo trưởng làm sao nhẫn nhịn cho được?
Chẳng riêng Nhất Diệp đạo trưởng mà đến cả Đại Hoang chân nhân và Tiềm Long đại sư cũng cảm thấy mình bị người ta xem thường, nên trong lòng vô cùng câm tức, đồng loạt tràn tới trước cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, nói :
- Nhị vị nếu không kiên sợ ba môn phái lớn chúng, thì chúng tôi cũng không tỏ ra kiêng sợ nhị vị được.
- Này, hòa thượng và lão đạo sĩ kia. Có phải các ông muốn lấy võ nghệ thử nhau cho biết không?
- Xin nhị vị hãy ra tay chỉ giáo?
- Ha ha. Như vậy thì còn có gì tốt hơn nữa?
Cùng Thần và Túy Quỷ tánh tình vốn tự cao, ngạo mạng. Hơn nữa, giờ đây lửa giận cháy bừng bừng, nên câu nói vừa dứt, thì liền vung chưởng lên, nhắm ngay quả tim của vị Chưởng môn phái Võ Đang chém thẳng tới.
Nhất Diệp đạo trưởng là người tên tuổi được xếp vào Đạo môn song kiếm trong võ lâm, lão ta là một cao thủ thượng thặng, nên trông thấy thế, liền nhanh nhẹn vung đôi chưởng lên đánh thẳng ra một đạo kình khí để chống trả.
Qua một tiến “ầm” to tức thì, Nhất Diệp đạo trưởng đã bị hất bắn ra sao liên tiếp ba bước.
Chính vì thế, Nhất Diệp đạo trưởng và Đại Hoang chân nhân của phái Hoa Sơn, Tiềm Long đại sư của phái Thiếu Lâm, đều không khỏi kinh ngạc trước nội lực cùng hùng hậu của Cùng Thần Công Tôn Xú, nên cả ba há mồm trợn mắt, mất hẳn sự bình tĩnh.
Công Tôn Xú ngửa mặt cười to, nói :
- Đường đường là một vị Chưởng môn phái Võ Đang, thế mà tài nghệ chẳng qua lại tầm thường như vậy. Hừ. sự thực đều là là phường dối đời để lấy được cái tên rỗng tếch mà thôi.
Nhất Diệp đạo trưởng nghe qua, không khỏi bừng nóng, bèn gắn giọng quát rằng :
- Bố trận mau.
Tức thì bóng người chập chờn di động, thế là tất cả đệ tử của phái Võ Đang đều ùn ùn tản mác ra bốn bên. Và ngay cả số đệ tử của Phái Hoa Sơn và phái Thiếu Lâm, cũng cùng một lúc phân tán ra theo một đội hình có trật tự.
Túy Quỷ híp đôi mắt say lè nhè của lão lại, rồi cười nói :
- Ba môn phái lớn của các ông là những môn phái tên tuổi rung chuyển cả võ lâm, thế mà chẳng ngờ lại là số người chỉ biết dựa vào đám đông, để vây đánh người cô thế mà thôi.
Qua câu nói khinh miệt ấy, đã làm cho cả Nhất Diệp đạo trưởng, Đại Hoang chân nhân và Tiềm Long đại sư, đều xấu hổ muốn chui xuống đất. Nhưng cả ba liền nhanh nhẹn tuốt binh khí ra xiết chặc vào tay, rồi ai nấy đều bước đến vị trí riêng của mình. Chừng đó, họ mới quay phắt người lại, đồng thanh quát rằng :
- Nhân lúc quần hùng trong thiên hạ đều chưa đến, chúng ta nên lợi dùng thời gian ngắn ngủi này, thanh toán mối ân oán cho xong. Vậy xin nhị vị ra tay đi nào.
Sắc mặt của Cùng Thần và Túy Quỷ đều tràn đầy sát khí, cất tiếng quát to, rồi cùng một lúc vung bốn chưởng ra, đưa chân tràn nhanh tơi trước.
Cùng Thần Công Tôn Xú lướt thẳng lên cao như con chim đại bàng đang tung bay mây lướt gió, trong khi đôi tay vận dụng “Càn Khôn Bát Quái chưởng” quét ra dồn dập, nhắm thẳng vào Nhất Diệp đạo trưởng của phái Võ Đang công tới, gây thành những luồng kình phong lạnh buốt cả da thịt.
Túy Quỷ Thương Huyền xe dịch thân hình nhanh như một vì sao sa, chưởng này đánh xong chưởng kia lại giáng tới, công liên tiếp năm thế võ, gây thành những luồng chưởng gió nóng bỏng như lửa đốt, nhắm ngay Đại Hoang chân nhân của phái Hoa Sơn chụp xuống.
Hai vị quái kiệt của võ lâm này, chẳng những khi ra tay đánh nhau, sử dụng toàn những thế võ mãnh liệt hiểm hóc, mà đồng thời, chưởng nào chưởng nấy cũng được vận dụng chân lực mạnh mẽ. Hơn nữa, trong mỗi thế võ, đều được hai lão ta sử dụng “Hoàng Tuyền u Phong” và “Lục Dương thần cương” để tấn công vào kẻ địch.
Tuy nhiên, số người trong ba môn phái lớn này, nào phải nhân vật tầm thường đâu?
Hơn nữa, “Tam Ngươn Tuyền Cơ trận” đang được họ bố tri đây, lại chính là một sự liên kết linh động và chặt chẽ, giữa hai đại trận “Thông Thiên” của phái Hoa Sơn và “Thiên Cang” của phái Võ Đang và La Hán của phái Thiếu Lâm. Vậy, nào dễ chi đối phó?
Do đó, khi Cùng Thần phi thấn lướt tới còn cách Nhất Diệp đạo trưởng độ ba thước nữa, thì bỗng đôi mắt đều hoa lên, sao bạc tung tóe chiếu ngời, vì mười ba lưỡi trường kiếm đã đồng loạt công tới, gây thành mười ba luồng gió lạnh rít vèo vèo.
Khi những luồng kiếm khí va chạm thẳng vào luồng “Hoàng Tuyền U Phong”, thì liên gây lên một tiếng nổ to như trời lòng đất lở.
Cùng Thần tuy là một nhân vật cao cường tuyệt thế, nhưng vẫn bị sức va chạm ấy lui ra sau ba bước.
Nhưng đệ tử phái Vũ Đương tự hồ vẫn không chiếm được ưu thế. Thế trận “Thiên Cang kiếm” của họ, bị sức đánh mãnh liệt của Cùng Thần, thì không khỏi bị rối loạn hàng ngũ.
Đấy chính là một thời cơ tốt nhất, để phá vỡ trận thế của đối phương, do đó Cùng Thần cất tiếng cười tươi rồi vận dụng chân lực một lần thư hai tràn nhanh về phía trước...
Nhưng bất thần Nhất Diệp đạo trưởng bỗng dẫn số đệ tử Võ Đang nhanh nhẹn lắc mình lướt đi mất.
Liền đó, trong thấy những tà áo tăng bào bay phất phơ theo chiều gió, và Tiềm Long đại sư cùng đệ tử của phái Thiếu Lâm tràn tới.
Trong khi ấy thì Túy Quỷ Thương Huyền cũng gặp một tình trạng tương tự như Cùng Thần. Lão ta ra sức tấn công vào phái Hoa Sơn. Và khi chạm thẳng vào “Thông Thiên kiếm trận” thì trận thế bị biến đổi ngay. Tiếp theo đó, xuất hiện trước mặt lão chính là “Thiên Cang kiếm trận” của phái Võ Đang.
Theo thông lệ của một trận thế, thì các người trong trận phải hợp lực với nhau một cách có quy củ, để tấn công vào đối phương, lấy yếu để thắng mạnh. Nhưng Tam Ngươn Tuyền Cơ trận này, ngoài yếu tố ấy ra, họ còn lấy ba trận pháp từ bấy lâu nay từng làm rung chuyển cả giới giang hồ, của ba môn phái làm cơ sở biến hóa, nên lại càng ly kỳ hơn. Do đó, nó lại gây nên một uy lực gấp ba lần trận thế thông thường. Khi Cùng Thần và Túy Quỷ xê dịch thân người và tiến vào sát nhau, thì Tam Ngươn Tuyền Cơ trận cũng xiết chặc lại.
Tức thì, hai lão thấy bôn bên kình phong dấy động ầm ầm, không ngớt xoay vần theo phương hương thế trận và mỗi lúc càng nhanh, càng mãnh liệt hơn.
Cùng Thần và Túy Quỷ trông thấy thế thì trong lòng bất giác kinh hãi. Chính vì vậy, mà thái độ xem thường ba môn phái này, cũng bất giác giảm đi quá nữa.
Lúc bấy giờ Thiên Diện Nhân Ma cũng đứng bên ngoài để nhìn xem, liền cất giọng sâu hiểm gian manh, cười to nói :
- Ba môn phái ấy trong võ lâm quả không phải tầm thường. Xem ra ngày hôm nay... Ha ha...
Cùng Thần và Túy Quỷ vừa nghe qua lời xiên xỏ trêu đùa ấy, không khỏi vừa thẹn vừa tức giận, cả hai liền cất tiếng hừ lạnh lùng qua giọng mũi, rồi vung chưởng đánh thẳng vào thế trận đang xoay chuyển ấy năm chưởng mãnh liệt.
Thế đánh vừa rồi của Cùng Thần và Túy Quỷ đền vận dụng chín phần mười chân lực, nên nhất thời hai luồng kình phong một lạnh buốt, một nóng bỏng, ồ ạt chẳng thua chi bão táp ngoài bể khơi, liền cuốn thẳng vào bốn bên của thế trận.
Sức mạnh của hai luồng chưởng phong ấy, tựa hồ có thể thổi bay được cả một quả đồi nhỏ.
Nhưng Tam Ngươn Tuyền Cơ trận nào phải dễ đối phó?
Đại Hoang chân nhân và Nhất Diệp đạo trưởng cũng chĩa thẳng mũi kiếm lên một lượt, tức thì đệ tử hai môn phái này tức thì đề quay mặt nhìn về phía trái, rồi vung chưởng phải lên, công ra hai thế võ.
Trong khi đó, ngọn thiền trượng trong tay của Tiềm Long đại sư cũng huơ lên, tức thì đệ tử phái Thiếu Lâm cũng ùn ùn công ra hai thế võ.
Những tiếng rít gió ầm ầm, không khí trở thành lạnh buốt như cắt da thịt, cát đá tung bay mịt mù.
Cùng Thần và Túy Quỷ không khỏi thầm kinh hãi, không ai bảo ai, đôi vai lắc mạnh liên tiếp.
Trong khi đó, ba vị Chưởng môn trong Tuyền Cơ trận cũng không khỏi phập phòng lo sợ. Đồng thời mấy đệ tử tài nghệ kém cỏi, bỗng hoa cả mắt và suýt nữa té khụy xuống đất.
Nhìn qua tình trạng đó, Cùng Thần và Túy Quỷ không khỏi kinh hãi không hiểu ra sao cả.
Nhưng ba vị Chưởng môn đang đứng giữa thế trận, thì có vẻ lài càng hoang mang hơn, quả tim không ngớt nhảy nhe thình thịch.
Lúc bấy giờ, chỉ có Thiên Diên Nhân Ma Đông Phương Tuyệt là cảm thấy vô cùng thích thú. Hơn nữa, thỉnh thoảng lão lại chêm vào vài câu ly gián, khiên đôi bên càng đanh nhau quyết liệt hơn.
Lúc bấy giờ tình trạng trước mắt đã lâm vào thế giằng co. Nếu Cùng Thần và Túy Quỷ không tràn tới tấn công, thì đệ tử ba môn phái cũng thu chưởng đứng yên thủ thế. Nhưng họ lợi dụng xoay chuyển của thế trận, gây một luồn kình phong cứng rắn, không ngớt xiết chặt vòng vây để bao lấy hai lão ta mỗi lúc càng chặt hơn.
Cũng may là người đối địch thế trận này lại chính là Cùng Thần và Túy Quỷ.
Nếu thay vào đấy là một kẻ khác thì chớ nên nói chi đến việc ra tay đánh nhau với đối phương, mà chỉ cần bị những luồng kình phong do thế trận gây ra cũng đủ đè bẹp thành một đống thịt vụn rồi.
Hai bên giằng co qua một khoảng thời gian độ dùng xong một chén trà, thì Cùng Thần và Túy Quỷ đều nổi giận, cả hai vung tay lên không ngớt, đánh ra một luồng cuồng phong lạnh buốt và một luồng kình phong nóng bỏng. Hai luồng cuồng phong ấy chẳng khác chi băng giá giữa mùa đông và cũng chẳng khác chi một ngọn núi lửa đang phun ầm ầm, khiến đất đá đều xoay chuyển tung bay mù mịt, rịt vèo vèo trong gió, khiến ai nhìn thấy đều phải thất sắc kinh hoàng.
Bởi thế, tiếng nổ ầm ầm, cũng như tiếng rít vèo vèo, nối tiếp nhau vang lên không ngớt, làm cho bao người hiện diện đều nhức óc đinh tai.
Trong khi đó, Cùng Thần và Túy Quỷ đem hết sức bình sinh, vung chưởng quét ra bốn bên vun vút, tạo thành một uy lực mãnh liệt vô song, thế võ xem ra mỗi lúc lại càng nhanh nhẹn hơn trước.
Nhưng số tăng nhân và đạo sĩ trong Tam Ngươn Tuyền Cơ trận một mặt sử dụng trường kiếm quét ra, đi đôi với những thế trượng mãnh liệt, hắt từ khắp bốn bên, công thẳng vào giữa dồn dập như không bao giờ dứt. Nói về võ công của số người này không sao đối địch nổi với Cùng Thần và Túy Quỷ, nhưng họ lợi dụng sự biến chuyển của thế trận, nên nguồn chân lực của mỗi người đánh ra đều có thể tập trung lại với nhau, thành một luồng kình lực xoay chuyển, vừa nhanh nhẹn, lại vừa mãnh liệt, không thua kém chi với sức công ra của hai ông già.
Lối đánh ấy, đúng là một lối đánh thẳng với nhau bằng chân lực, nên thời gian kéo dài, Cùng Thần và Túy Quỷ đều cảm thấy chân lực trong người bị hao hụt đi, nên họ bắt đầu thở hổn hển, cũng như vầng trán đã bắt đầu rướm lấm tấm mồ hôi lạnh.
Riêng số người của Nhất Diệp lão đạo, tuy dựa vào sự biến hóa kỳ tuyệt của thế trận, nên tạm thời có thể vây chặc được Cùng Thần và Túy Quỷ, nhưng qua sự phản công mãnh liệt của hai ông già, thì số người trong thế trận cũng không khỏi thở hảo hển, bước chân loạn choạng, không còn vững vàng như trước kia nữa.
Mây đen trên nền trời đã che khuất vầng trăng sáng, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm y phục của mọi người.
Cuộc giao tranh mỗi lúc càng thêm quyết liệt, và đôi bên đều kẹt trong thế lỡ cỡi cọp, và không ai có thể dừng tay cả.
Số đệ tử của môn phái Thiếu Lâm và Võ Đang và Hoa Sơn, lần lần bị nội thương nghiêm trọng, nên thân hình lảo đảo thoái lui liên tiếp ra sau năm bước.
Trận thế bắt đầu nao núng.
Nhưng Cùng Thần và Túy Quỷ sau một lúc bị tiêu hao chân lực trong người, nên thế công của hai lão ta cũng không còn mãnh liệt và lợi hại như trước nữa.
Đôi bên vì sử dụng quá nhiều chân lực, nên đều tỏ ra đuối sức. Nhìn qua tình trạng này, ai cũng có thể đoán biết được, kết quả trận giao tranh, chắc chắn bên bị thua sẽ kiệt sức mà chết, còn bên được đắc thắng thì cũng cách cái chết không bao xa.
Nếu như vậy, thì họ còn sức lực đâu để tranh ngôi Minh chủ trong võ lâm ngày hôm nay nữa?
Cùng Thần và Túy Quỷ suy nghĩ thế, nên trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng hối hận.
Trong khi đó, Nhất Diệp đạo trưởng, Đại Hoang chân nhân và ngay cả Tiềm Long đại sư của phái Thiếu Lâm cũng thầm tự trách, tại sao mình lại nóng nảy và lỗ mãng như vậy.
Bọn họ không ai có thể tưởng tượng được là cuộc giao tranh này kéo dài đến mức đó.
Thế là tất cả hai đối phương đều hối hận về hành động của mình. Song có ai bằng lòng lên tiếng trước yêu cầu bãi chiến? Hoặc tạm thời rút lui?
Cái hy vọng duy nhất của họ là Mộ Cổ và Thần Chung hay bất luận nhân vật võ lâm nào đến kịp đứng ra điều giải, hầu giàn xếp để chấm dứt cuộc giao tranh phi lý này đi.
Nhưng bọn họ đành thật vọng.
Đồng Chung đạo nhân vẫn bặt vô âm tin và không thấy hình bóng đâu cả.
Thạch Cổ hòa thượng cũng đi đâu biệt mù, đến giờ phút này vẫn không thấy xuất hiện.
Thậm chí sắp đến giờ đại hội, mà chẳng hề trông thấy mặt một nhân vật võ lâm nào kéo đến cả.
Hiện giờ ở tại Cửu Hồi cốc thâm sâu bí mật này, ngoại trừ ba môn phái Thiếu Lâm và Võ Đang, Hoa Sơn ra, từa hồ chỉ còn có Cùng Thần và Túy Quỷ và bọn nha trảo của Huyết Hải mà thôi.
Sau một tiếng ầm, Cùng Thần bỗng nhanh như điện chớp, lại quét ra hai chưởng mãnh liệt, tức thì số đệ tử của phái Hoa Sơn đang đứng chong mặt gần đấy liền vung trường kiếm lên nhanh như gió hốt, công trả lại lão ta hai thế võ không kém phần mãnh liệt.
Thế là râu tóc của Cùng Thần đều rung chuyển tơi bời, đôi vai không ngớt chao động, rồi hộc ra một ngụm máu tơi đỏ ối.
Đại Hoang chân nhân cố gắng đè số mau huyết cuồng loạn trong lồng ngực xuống, nhưng số đệ tử của phái này, lại bị luồng chưởng lực của Cùng Thần quét trúng, té lăng quay ra đất như những trái banh bằng xương bằng thịt.
Thạch Cổ hòa thường tại sao không đến?
Còn Đồng Chung đạo nhân đã đi đâu rồi?
Ngoài ra còn Thạch Kinh Thiên và Thiết Chỉ Cái đang bận việc chi, mà đến giờ phúc này chưa thấy xuất hiện? không, bọn họ đi đến cả rồi, nhưng hiện giờ họ đang gặp một tình trạng nếu so với Cùng Thần và Túy Quỷ thì không khác hơn là bao. Vì bọn họ đều sa vào mưu sâu kế độc của Thiên Diện Nhân Ma Đông Phương Tuyệt cả.
Riêng về Thạch Cổ hòa thượng, từ bấy lâu nay đã cùng với người tình củ vừa mới xuất gia là Mạc Sầu sư thái, chung sức khổ công tu luyện tại Đoạn Trường giáp, mãi đến khi còn cách ngày đại hội nữa tháng, họ mới hoàn tất môn võ công mà họ đang bế quan để trui rèn, nên liền tử giã Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh, đi bất kể ngày đêm về hướng đông để phó hội.
Khi Thạch Cổ hòa thượng và Mạc Sầu sư thái đến bên ngoài Huyết Hải Địa Khuyết, thì liền kéo nhau lên ngay ngọn Lạc Phách phong. Lúc bấy giờ trăng sáng đang treo lơ lửng trên nền trời, gió đêm đang thổi lồng lộng, và trông thấy trên ngọn núi ấy, bóng người đang chao động chập chờn.
Hai người phi thân nhẹ nhàng như một đôi chim, bay lơ lửng giữa không trung rồi đáp nhẹ nhàng xuống. Khi họ vừa đứng yên thì đã nghe tiếng cười to rằng :
- Đại sư kể từ ngày xa cách đến nay vẫn được khỏe mạnh chứ? Đông Phương Tuyệt tôi đã chờ đón tại nơi đây lâu rồi, thế tại sao đại sư đến bây giờ mới đến?
Người nói chuyện ấy quả là một lão già đầu đội mão vàng, lưng mang đai ngọc, ăn mặc như một bậc vương giả, đúng là Huyết Hải Chuyển Luân Vương.
Tại phía sau lưng của lão ta cũng đang đứng một hàng có trên mười nhân vật võ lâm. Thạch Cổ hòa thượng đưa mắt quét qua thì trong lòng không khỏi kinh hãi.
Số nhân vật võ lâm đứng sau lưng Huyết Hải Chuyển Luân là ai thế?
Thì ra, số người ấy toàn là những tay cao thủ thượng thặng trong giới giang hồ, trước đây đã bị Huyết Hải Luân Chuyển Vương dùng Thất Tình Ao Hồn Sa để chế ngự cả. Trong số đó, gồm có Ca Đà đại sư ở Kim Sơn tự, ba lão đạo sĩ ở Thái Sơn quan, Thiết Phiến Tẩu ở phái Chung Nam và ba người trong Đông Hải tứ hữu. Ngoài ra, lại còn có Lam Y Khách, một nhân vật mà bấy lâu nay được xem là mất tích.
Thạch Cổ hòa thượng đã có sống một dạo trong Huyết Hải nên biết số người ấy đã mất hết lý trí. Vậy nếu không tìm cách chi giải cứu họ, thì đại hội đêm nay, quả đáng lo ngại lắm...
Giữa lúc lão ta đang đắn đo, chưa có một quyết định chi dứt khoát, thì Mạc Sầu sư thái chấp tay niệm Phật rằng :
- A di đà Phật. Thí chủ vốn thận là ai thế?
Thạch Cổ hòa thượng nghe qua câu nói ấy, tròng lòng không khỏi kinh hãi.
Lão ta nhanh nhẹn ngửa mặt lên nhìn và nhận xét tỉ mỉ thì thấy người đang đứng trước mặt mình, tuy đầu đội mão vàng, lưng mang đai ngọc, sắc mặt cũng giống y Đông Phương Tuyệt, y phục cũng chẳng khác Huyết Hải Chuyển Luân Vương, nhưng đôi mắt lại có vẻ lạnh lùng hơn Đông Phương Tuyệt nữa...
Đông Phương Tuyệt có biệt hiệu là Thiên Diện Nhân Ma, vậy chắc chắn người này là con người giả mạo.
Quả nhiên, người ấy nghe qua lời nói của Mạc Sầu Tiên Tử liền cất giọng gian manh, cười nói :
- Mạc Sầu lão bà tử. Thực chẳng ngờ ngày hôm nay mà bà cũng gởi thân vào cửa Phật. Đúng thế, nhãn quang của bà quả là khá lắm. Lão phu đây chính là Âm Sơn Quỷ Tẩu Bình Hạo đây.
Vừa nói lão vừa đưa cao cánh tay gỡ chiếc mặt nạ bên ngoài xuống, thì diện mục lão ta đã hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người. Đấy là một lão già lạnh lùng, sâu hiểm, sắc mặt ác độc, chẳng phải chính là Âm Sơn Quỷ Tẩu Bình Hạo, một con người gian ta sâu hiểm hay sao?
Thạch Cổ hòa thượng hết sức kinh ngạc, nói :
- Té ra là Bình thí chủ. Ngày giờ cuộc đại hội đã đến, vậy chẳng rõ tại sao Đông Phương thí chủ vẫn chưa xuất hiện? Chả lẽ...?
Âm Sơn Quỷ Tẩu cười nhạt, nói :
- Thạch Cổ hòa thượng. Đại vương hiện giờ đây đang bận thủ tọa đại hội nơi Huyết Hải Địa Khuyết, vậy làm sao đến đây cho được?
- Nếu thế, xin Bình thí chủ hãy dẫn đường, bần tăng...
- Ha ha. Thạch Cổ hòa thượng. Ông chớ nên nói nghe dễ dàng quá như vậy. Đã đến nơi này rồi, thì ông hãy nghe theo số phận thôi, vậy nào có thể nghĩ đến việc rời khỏi Lạc Phách phong, ngoại trừ trường hợp ông để tính mạng lại, thì là một việc khác.
- A di đà Phật. Bình thí chủ thực sự có thể giữ bần tăng lại nơi đây hay sao?
- Ha ha. Tên tuổi Càn Khôn ngũ bá của các ông, đã sụp đổ từ lâu rồi. Nếu ông không tin, thì ông hãy ra tay thử cho biết.
Nói đoạn, hai tay hắn liền khoát lên, tức thì qua nhiều tiếng xoạc xoạc, thế là mười mấy bóng người chung quanh đều tản mác ra chung quanh, vây chặt lấy Thạch Cổ hòa thượng và Mạc Sầu Tiên Tử vào giữa. Số người đó, đôi mắt ai nấy đều sáng ngời, đôi tay thủ thế như trực tràn tới tấn công.
Mạc Sầu Tiên Tử tuy lúc ấy đã quy y cửa Phật, nhưng cá tính chưa được trầm tĩnh như Thạch Cổ hòa thượng, nên vừa nhìn qua tình trạng trước mắt, liền cất giọng lạnh lùng cười nói :
- Bình Hạo. Nếu ngươi không bằng lòng ra lệnh cho số người này lui ra, thì chớ trách bần ni lại phạm sát giới đó.
- Ha ha. Ha ha. Mạc Sầu lão ni. Hôm nay chính là ngày cuối cùng của bà đó. Nơi này, chính là mồ chôn bà, vậy bà còn lên giọng khoát lác làm gì? Nên mau tự xử đi thì tốt hơn.
Mạc Sầu sư thái không còn cách chi đè nén lửa giận trong lòng được nên nạt to một tiếng, rồi vung mạnh cánh tay lên, nhắm ngay Âm Sơn Quỷ Tẩu công thẳng tới nhanh như một luồng điện xẹt.
Âm Sơn Quỷ Tẩu cất giọng nham hiểm cười to, trong khi thân hình nhanh nhẹn lách tranh ra xa tám thước.
Gần như cùng lúc với Âm Sơn Quỷ Tẩu lách mình tránh đi, thì có hai bóng người nhanh nhẹn tràn tới, đồng thời lại thấy bóng chưởng vung lên, bóng quạt chập chờn, gây thành những luồng kình phong ầm ầm như sấm động, công ra ba thế võ mãnh liệt về phía Mạc Sầu Tiên Tử.
Hai người tràn tới tấn công ấy chính là Thiết Phiến Tẩu Tần Đơn ở phái Chung Nam và Tử Minh thư sinh Khổng Càn Phụ trong Đông Hải tứ hữu. Thế võ của Thiết Phiến Tẩu vừa kỳ tuyệt vừa dồn chứa nội lực mạnh mẽ, quả không hổ danh là một bậc cao thủ trong giới giang hồ.
Trong khi đó, Tử Minh thư sinh Khổng Càn Phụ vung chưởng đánh ra một cách hết sức nhanh nhẹn, diễn biến ly kỳ khó đoán, tự hồ còn cao hơn cả Thiết Phiến Tẩu một bậc.
Võ công của Mạc Sầu sư thái tuy không phải là tầm thường, nhưng đứng trước hai cao thủ đem toàn lực ra tần công, thì vẫn không làm thế nào lách tránh, để tràn theo truy đuổi Âm Sơn Quỷ Tẩu.
Nhưng chính vì vậy mà làm cho bà tức giận hơn, cá tính ngang tàn thuở trước liền nổi dậy. Bà ta hạ thấp cánh tay, rồi thay đổi ngay thế võ, tức thì trông thấy giữa không trung bóng chưởng ngọc chập chờn như những cánh bướm bay, công trả về phía địch ba chưởng liên tiếp. Ba chưởng nấy đều là ba thế võ vô cùng kỳ tuyệt, quái dị khó lường.
Với hai nhân vật tài nghệ cao cường như Tử Minh thư sinh và Thiết Phiến Tẩu, vẫn cảm thấy luống cuống trước thế công của Mạc Sầu Tiên Tử. Do đó đôi vai họ chao động liên tiếp, trong khi đôi chân không ngớt thoái lui ba bước dài.
Mạc Sầu sư thái liền cất giọng cười lạnh lùng, nói :
- Bình Hạo. Ngươi xem rõ rồi chứ? Nếu ngươi không ra lệnh cho số người này lui đi thì...
Âm Sơn Quỷ Tẩu trông thấy thế, trong lòng không khỏi kinh hoàng. Vì lão ta không làm sao tưởng tượng được Mai Uyển Phân sau lần xuất gia thì võ công cao cường đến mức đó. Nhưng trong lòng lão càng kinh hoàng chừng nào, thì càng không dám để cho hai người này rời khỏi ngọn núi bỏ đi chừng nấy. Do đó, lão bèn cất giọng ngạo nghễ cười nói :
- Ni cô trọc kia. Bà chớ nên thấy mình chiếm được ưu thế thì khua môi múa mỏ. Nếu ngày hôm nay để cho ông bà đi thoát được nơi này thì Bình Hạo ta sẽ...
- Thì ngươi thế nào?
- Thì ta sẽ tự xử tại ngọn Lạc Phách phong này vậy.
- Tốt lắm.
Dứt lời Mạc Sầu Tiên Tử đã nhanh nhẹn phi thân tràn tới lần thứ hai, và ai nấy chỉ thấy bóng người chập chờn, là đã nghe cuồng phong dấy động ào ào, đồng thời bảy luồng kình lực cũng kêu vèo vèo trong gió, nhắm hai người đang đứng ở trước mặt dấn tới.
Thạch Cổ hòa thượng thấy bà ta sử dụng liên tiếp những thế võ tuyệt kỹ nên sợ sẽ làm cho số nhân vật võ lâm hoàn toàn bị mất lý trí này phải chịu thiệt mạng oan uổng, nên trong lòng không khỏi kinh hãi.
Nhưng số nhân vật võ lâm ấy, co ai là người võ công kém cỏi đâu? Huyết Hải Chuyển Luân Vương đã khổ công nghĩ ngợi, nếu không chắc thành công, thì lại đâu đưa số người này ra để đối phó với Thạch Cổ hòa thượng, một nhân vật tên tuổi rung chuyển Cửu châu?
Bởi thế khi Mạc Sầu sư thái vừa vung tay đánh ra thì Âm Sơn Quỷ Tẩu hú liền lên mấy tiếng dài, khiến số nhân vật võ lâm tâm thần đang bị chi phối kia, liền ùn ùn tràn ngay tới trước, kẻ vung quyền, người vung chưởng, kẻ tuốt binh khí, người vận dụng thần công, tấn công ra chớp nhoáng ngoài mười đạo cuồng phong lạnh buốt.
Số nhân vật này không có ai là tay tầm thường cả, ngay như Lam Y Khách là một người tài nghệ kém cỏi nhất trong đám, cũng là kẻ có sự trui rèn về nội công mấy mươi năm. Vậy khi bọn họ ùn ùn tràn tới tấn công, thì thử hỏi Mạc Sầu sư thái làm thế nào đối phó cho nổi? Cánh tay trái của bà vung lên vận dụng toàn lực đỡ thẳng phía trước, thì đã chạm đúng vào thế phản công của ba vị đạo sĩ trong Thái Sơn quan. Tức thì một tiếng nổ ầm thực to, làm rung động khắp núi đồi, cuồng phong cũng theo đó dấy động ào ào, tung bay cả tà áo của mọi người. và Mạc Sầu sư thái đã thoái lui liên tiếp ra sau ba bước...
Cùng lúc với Mạc Sầu sư thái vung chưởng đánh thẳng vào thế phản công của ba vị đạo trưởng trong Thái Sơn Quán, thì Mục Dã Thần Canh Điền Căn và Tiền Dương Ngư Phủ Giang Triều, cũng vung chưởng đánh lên và chưởng phong đã cuộn tới lớp áo ngoài của Mạc Sầu sư thái...
Thạch Cổ hòa thượng tuy là người xuất gia đã lâu, tâm trạng lúc nào cũng bình tĩnh, thế mà đứng trước sự việc xảy ra lúc ấy, trong lòng không khỏi kinh hoàng. Lão ta cất tiếng niệm Phật to, nói :
- A di đà Phật. Hay thay. Hay thay.
Vừa nói lão ta vừa vung tay áo rộng quét ra liên tiếp, trong khi chiếc trống đá tuy cũng không ngớt công thẳng về phía trước khiến phóng chưởng chập chờn, kình phong dấy động ầm ầm, chẳng khác nào sóng to đang thét gào ngoài bể cả, nhắm ngay đầu của số người tràn tới chụp thẳng xuống.
Thạch Cổ hòa thượng được liệt vào hàng ngũ Bá, tài nghệ cao cường, võ công kỳ tuyệt, không phải một số nhân vật giang hồ tầm thường có thể sánh được. võ công của lão riêng về mặt mạnh mẽ hiểm hóc không nói, mà chỉ nói tiếng trống “tùng tùng” của lão ta cũng đã làm cho tâm thần mọi người đều kinh hoàng rung chuyển, lúc nào cũng hồi hộp không sao giữ được sự bình tĩnh lúc giao tranh.
Trên nền trời trăng sáng như gương nhưng khắp chung quanh vùng Huyết Hải Địa Khuyết đâu đâu cũng đầy rẫy không khí sát phạt.
Âm Sơn Quỷ Tẩu trông thấy thế công của đối phương mãnh liệt như trời long đất lở, thì trong lòng không khỏi hết sức kinh hoàng giương cổ hú dài liên tiếp, tức thì số quần hùng võ lâm đang bị áp đảo kia bắt đầu phấn chấn trở lại, rồi không ai bảo ai, lại đưa chân tràn tới.
Mục Dã Thần Canh Điền Cán, Tiền Dương Ngư Phủ Giang Triều và Tử Minh thư sinh Khổng Càn Phụ đều gầm lên giận dữ cùng một lúc quét ra ba chưởng mãnh liệt.
Ba người ấy võ nghệ cao cường, nội lực dồi dào, nên chín chưởng vừa quét ra, đã gây thành một ngọn cuồng phong mạnh mẽ, cũng chẳng thua chi một cơn gió lốc. Khi những còn cuồng phong ấy hòa thành một thì tựa hồ có thể hất bay được cả núi đồi, rồi nhắm ngay Mạc Sầu sư thái cuộn thẳng tới.
Thế võ của Mạc Sầu sư thái tuy rất thần kỳ nhưng dù sao cơ thể của người đàn bà vẫn yếu đuối hơn. Do đó, sau một lúc tấn công mãnh liệt, thì mồ hôi trán của bà ta đã rướm ra lấm tấm, vậy thử hỏi làm thế nào có thể đỡ được một luồng chưởng lực mạnh liệt của ba người vừa đánh ra?
Thạch Cổ hòa thượng tuy đã gởi thân vào cửa Phật, nhưng nợ tình vẫn chưa dứt, nên trống thấy thế thì không khỏi kinh hãi, nhanh nhẹn lắc mình tràn tới...
Nhưng còn bao nhiêu cao thủ võ lâm đang đứng bên ngoài giương mắt ngó chòng chọc vào lão ta, vậy thử hỏi bọn họ nào chịu để yên cho lão ta tràn tới tiếp tay với Mạc Sầu sư thái?
Bởi thế trong khi lão ta mới vừa lắc mạnh thân hình, và chưa kịp tràn tới, thì hốt nhiên tiếng quát giận dữ không ngớt vang lên, rồi Tiêu Dao Tử, Vi Trần Tử và Phù Du Tử trong phái Thái Sơn liền vung lên sáu chưởng nhất tề đánh ra, gây thành một đạo kình phong mãnh liệt, công thẳng về phía lão ta. Trong khi đó, Thiết Phiến Tẩu và Lam Y Khách cũng chẳng hề tỏ ra do dự, kẻ vung quạt lên không, người vung tay áo lam bay phất phơ, công thẳng vào Thạch Cổ hòa thượng ba quạt năm chưởng.
Năm người hợp lực với nhau, đã gây ra sức mạnh mãnh liệt, cơ hồ có thể đánh sụp cả một quả núi nhỏ nên Thạch Cổ hòa thượng dù là một vị thần tiên hạ giới cũng không làm sao dám xem thường thế công của họ. Do đó, lão ta rùn thấp thân người, rồi tay trái dùng chưởng tay phải dùng thạch cổ mỗi bên công ra hai thế võ để chống trả.
Chiếc thạch cổ trong tay Thạch Cổ hòa thượng nhắm công thẳng vào Thái Sơn tam tử, còn chưởng lực lại nhắm vào công Thiết Phiến Tẩu và Lam Y Khách. Sau một tiếng nổ “ầm” rung chuyển cả đất trời, Thái Sơn tam tử cũng như Thiết Phiên Tẩu và Lam Y Khách đều cùng một lúc bị hất bắn ra sau ba bước.
Trong khi đó, đôi tay của Thạch Cổ hòa thượng liền cảm thấy tê buốt và đôi mắt cũng tóe lửa lốm đốm.
Nhưng việc ấy không làm lão ta phải kinh hãi, trái lại việc làm cho lão ta phải kinh hãi nhất chính là tình trạng của Mạc Sầu sư thái. Vì sau khi bà ta đỡ thẳng vào thế công của Đông Hải tam hữu thì cất tiếng hự khô khan, rồi thoái lui ra sau tám thước khóe miệng trào máu tươi, sắt mặt trở thành tái nhợt hẳn.
Tình trạng ấy, khi đã lọt vào mắt Thạch Cổ hòa thượng, một người tuy gởi thân vào cửa Phật nhưng lục căn chưa dứt ấy, liền không khỏi cảm thấy xót xa cho người yêu cũ, nên nhất thời từ chỗ kinh hoàng, tâm trạng của lão trở thành giận dữ rồi từ giận dữ lại trở thành câm thù. Do đó, cõi lòng vốn lạnh lùng như một bãi tro tàn của lão ta, bỗng chốc lại bốc lên những làn sát khí nóng rừng rực...
Bởi thế đôi mắt của lão ta chiếu ngời ánh sáng rồi bất thần phá lên cười rất to như điên dại, khiến ai nấy cảm thấy đinh tai nhức óc, đồng thời nhanh nhẹn vung chiếc thạch cổ đã ở sát bên cạnh lão ta mấy mươi năm qua, nhắm đáy hố sâu nghìn trượng bên dưới Lạc Phách phong ném thẳng xuống, rồi gắn giọng quát to rằng :
- Âm Sơn Quỷ Tẩu. Nếu hôm nay ta để cho ngươi được sống còn thoát khỏi nơi đây thì mạng ta cũng như chiếc trống đá ấy
Nói đoạn lão ta liền đưa chân tràn tới hai bước, hất mạnh tay tăng bào, nhanh nhẹn đỡ lấy thân người đang lảo đảo suýt té của Mạc Sầu sư thái, rồi quay phắt mặt về phía Âm Sơn Quỷ Tẩu, giương đôi mắt nảy lửa nhìn chòng chọc vào đối phương đưa chân bước từ bước một tràn tới.
Âm Sơn Quỷ Tẩu nhìn thấy thế, không khỏi kinh hoàng, nên không ngớt thoái lui ra sau hai bước, cất giọng sợ hãi nói :
- Thạch Cổ hòa thượng... ông... ông muốn gì?
Thạch Cổ hòa thượng cất tiếng cười như điên dại, nói :
- Ta muốn thử qua cho biết “Hòa Hợp thần công” xem nó lợi hại đến mức nào?
- Hòa Hợp thần công?
- Đúng thế. Hòa Hợp thần công. Đấy chính là môn tuyệt học đã thất truyền ở Kinh Thần tự. Theo lời đồn đãi thì sức mạnh của nó có thể đánh vỡ được cả núi đá, và bần tăng mới vừa khổ luyện thành công, và ngày hôm nay là một dịp thử qua cho biết.
Thạch Cổ hòa thượng tựa hồ như đang hết sức giận dữ, nên đôi chân bước trên mặt đá, đã làm số đá dưới chân đều bị nghiền thành từng mãnh vụn, vang lên rom rốp.
Qua tai nghệ ấy, Âm Sơn Quỷ Tẩu nhìn quanh, thì hồn phi phách tán, cất giọng kinh hoàng kêu lên thành tiếng. Số người nhân vật võ lâm đang đứng chung quanh Âm Sơn Quỷ Tẩu cũng bất thần gom lại sát vào nhau, người nào người nấy đều vận dụng chân lực xuống tay thủ thế để sẵn sàng ứng chiến.
Thạch Cổ hòa thượng trông thấy vậy, cất tiếng cười như điên nói :
- Bọn các ngươi cam tâm lãnh lấy cái chết thì hãy cùng đi chung với nhau một lượt thôi.
Vừa nói dứt lời, lão vung mạnh tay áo rộng ra, trong khi đó, Mạc Sầu sư thái cũng nhanh nhẹn vung chưởng phải lên, tức thì một luồng gió êm dịu liền cuốn tới.
Âm Sơn Quỷ Tẩu và trên mười nhân vật võ lâm đang đứng chung quanh, cùng một lúc quát to lên rồi mỗi người đều vung đôi chưởng ra, quét thành hai đạo cuồng phong lạnh buốt về phía trước.
"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.