Song long Đại Đường - Hồi 210

Song long Đại Đường - Hồi 210

Ám độ Trần Thương

Ngày đăng: 27-09-2014
Tổng cộng 800 hồi
Đánh giá: 8.3/10 với 2708134 lượt xem

Dương Công Khanh, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Vương Huyền Nộ trợn mắt há hốc miệng ra nhìn kho lương giờ đã cháy thành than, không biết nói gì. Trên mặt đất xếp mười mấy cỗ thi thể của binh lính canh kho và lũ chó canh, tất cả đều đã bị ngọn lửa làm cho đen kịt, khó mà nhận diện.
Đây chỉ là một trong mười sáu kho lương trong thành, nhưng lượng lương thảo cất giữ lại bằng cả mười lăm kho lương khác cộng lại. Lửa bắt cực nhanh, cùng lúc có mười mấy nơi bốc cháy, nếu không phải có tường cao vây kín phân cách kho lương với khu dân cư xung quanh, thời tiết lại đang ẩm ướt thì hậu quả đã không chỉ có vậy.
Viên thiên tướng phụ trách phòng thủ kho lương quỳ trên mặt đất, mặt cắt không còn giọt máu, thần thái tội nghiệp vô cùng.
Dương Công Khanh tức giận quát: “Không thể như vậy được, ta đã phái thêm người phòng vệ, vậy tại sao ngay cả cái bóng của địch nhân cũng không thấy đâu là thế nào? Sao lại để cháy thành than cả như vậy, ít nhất cũng phải kịp thời dập lửa chứ?”.
Viên thiên tướng kia run giọng đáp: “Giếng nước cứu hoả đã bị người dùng cát và đá lấp kín rồi”.
Dương Công Khanh ngây người: “Làm sao gian tế chuyển cát đá đến đây được?”.
Khấu Trọng khẳng định: “Chỉ cần phái ngưòi kiểm tra kỹ càng, nhất định có thể phát hiện ra địa đạo hay thứ gì đó tương tự. Chuyện này chắc là gian kế địch nhân đã chuẩn bị từ trước, tốt nhất là phái người đi kiểm tra tất cả các kho lương trong thành nữa”.
Lập tức có người lĩnh mệnh chạy đi.
Vương Huyền Nộ kéo ba người sang một bên, thấp giọng nói: “Chuyện này đúng là trong sai có lầm, ta vừa mới vận chuyển lương thảo thật ra quân doanh ngoài thành, lương thảo ở đây đều là giả cả. Vì mọi việc đều do thân binh của ta phụ trách vận chuyển, nên những người khác đều không ai biết số mới chuyển đến là hàng giả”.
Khấu Trọng cả mừng: “Nhị công tử làm việc quả thật vô cùng cẩn mật, năm mươi cỗ xe lừa sáng nay có phải vận chuyển lương thảo thật hay không?”.
Vương Huyền Nộ vui vẻ gật đầu: “Đúng là lương thảo thật, lần này phải làm sao?”.
Dương Công Khanh phấn chấn tinh thần: “Cái này gọi là hoạ trung đắc phúc, hay là trời giúp chúng ta cũng được. Hiện giờ quan trọng nhất là phải dốc sức điều tra gian tế, phàm là ngoại nhân không có hộ tịch đều phải bắt lại thẩm vấn, đồng thời trọng thưởng cho những người phát hiện ra kẻ khả nghi. Mặt khác phải tăng cường phòng vệ ở các kho lương khác, tìm cách xây dựng kho lương bí mật để tích trữ lương thảo”.
Vương Huyền Nộ thấy mình vô y lập đại công, chắc sẽ được phụ thân tán thưởng, hân hoan đi ra ngoài.
Khấu Trọng thấp giọng nói: “Xem ra chúng ta cũng nên về soái phủ uống rượu mừng để đón tiếp đại quân của Lý Mật đến rồi!”.
o0o
Trời còn chưa sáng, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã bị người đánh thức, khi đến đại sảnh của soái phủ thì thấy Dương Công Khanh, Vương Huyền Nộ cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, Linh Lung Kiều thì đang ngồi bên cạnh Dương Công Khanh, vừa nói vừa chỉ lên tấm địa đồ trải trên bàn.
Dương Công Khanh ngẩng đầu lên nhìn hai gã đi vào đại sảnh, cười ha hả nơi: “Quân Ngoã Cương đến rồi!”.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng cả mừng, vội bước đến gần ba người.
Linh Lung Kiều hưng phấn nói: “Ta đã liên lạc với tai mắt ở khắp nơi, đồng thời cũng tận mắt trông thấy quân tiên phong của Lý Mật đang thẳng tiến đến đây, nếu không có gì cản trở, ngày mai chúng ta có thể thấy kỳhiệu của quân Ngoã Cương ở bên ngoài thành rồi. Ngoài ra, ta còn phái thêm hơn mười hảo thủ khinh công giỏi nhất, ngày đêm giám thị động tĩnh quân địch, tin tức sẽ dùng phi cáp truyền về”.
Khấu Trọng hỏi: “Là cánh quân nào đang địch động? Nhân số bao nhiêu người?”.
Linh Lung Kiều nói: “Là ba đạo tân binh bên ngoài thành do Đơn Hùng Tín, Trần Chí Lược, Phàn Văn Siêu suất lãnh, quân chủ lực vẫn án binh bất động trong Kim Dung thành”.
Dương Công Khanh lo lắng: “Lý Mật lại muốn dùng kế trá nguỵ gì đây?”.
Từ Tử Lăng cũng băn khoăn hỏi: “Kiều cô nương có tiềm nhập vào thành thăm dò không?”.
Linh Lung Kiều kiêu ngạo đáp: “Không có thành trì nào có thể làm khó dễ được Linh Lung Kiều này, có điều ta sợ đả thảo kinh xà, nên chỉ quan sát từ xa mà thôi. Tình hình trong thành vẫn rất yên bình, rõ ràng là Lý Mật cho rằng mình đã chắc thắng mười mươi, nên mới tự tin như vậy”.
Vương Huyền Nộ hỏi: “Số tân binh đó có phải thật sự kém cỏi như lời Tuyên Vĩnh đã nói không?”.
Linh Lung Kiều nói: “Quân tiên phong do Đơn Hùng Tín chỉ huy nhân số ước chừng khoảng ba nghìn, xuất phát lúc hoàng hôn. Do bị cây rừng che mất thị tuyến, nên ta chỉ dựa vào bụi đất bốc lên mà đoán được số quân, biết được toàn bộ đều là bộ binh, đội ngũ không nghiêm, nên có thể khẳng định đây không phải là đạo quân chính quy đã được huấn luyện đầy đủ”.
Khấu Trọng ngạc nhiên thốt: “Kiều tiểu thư chỉ dựa vào bụi đất bốc lên mà đã nhìn ra nhiều thứ như vậy sao?Quả đúng là cao thủ trong việc quan sát và dò la quân tình của địch!”.
Linh Lung Kiều được Khấu Trọng tán thưởng, vui vẻ lườm gã một cái rồi nói: “Ngươi muốn học thì ta sẽ dạy. Bụi đất bốc cao, chính là kỵ binh. Còn bộ binh thì bụi đất thấp mà cuộn lên liên tục. Đám tân binh của Đơn Hùng Tín làm bụi đất cuộn lên tán loạn không đều, nhất định là vì chưa huấn luyện đủ mà đội hình không nghiêm chỉnh. Nếu là quân tinh nhuệ, bụi đất sẽ bốc lên từng đợt một, thanh mà không loạn, quân dừng thì bụi đất cũng không bốc lên nữa”.
Khấu Trọng và Từ Tử lăng nghe mà chỉ biết gật đầu thán phục, giờ mới biết dò la tình hình địch nhân cũng là một thứ học vấn.
Lúc này có thân binh đến báo đã nhận được tin tức từ tiền tuyến truyền về.
Dương Công Khanh mở thư ra xem lướt một lượt rồi đưa cho Linh Lung Kiều: “Quân đội đóng ngoài thành của Lý Mật đã lần lượt chia làm hai đường tiến về Yển Sư, nhưng chủ lực trong thành thì vẫn không thấy động tĩnh gì, xem ra hắn định dụ cho bọn ta xuất kích đây. Nếu lương thực của chúng ta thật sự bị đốt hết lương thảo, vậy thì cũng chỉ có con đường quyết chiến trước khi lương thực cạn kiệt mà thôi”.
Vương Huyền Nộ gật đầu nói: “Khi ấy hắn có thể dùng chủ lực đột kích, giết cho chúng ta trở tay không kịp”.
Dương Công Khanh thấy Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vẫn chau mày như đang suy nghĩ gì đó, thì ngạc nhiên hỏi: “Lý Mật đã trúng kế, tại sao hai người vẫn còn lo lắng như vậy?”.
Từ Tử Lăng nói: “Ta luôn cảm thấy có điều gì đó rất không thoả đáng ở đây. Lý Mật đã có một tên gian tế cao cấp như Khả Phong, làm gì mà không biết cao thủ do thám như Kiều cô nương đang ngày đêm giám sát tình hình hành quân của hắn chứ?Nếu đã như vậy, hắn còn dùng kế này làm gì?”.
Khấu Trọng cũng gật đầu đồng tình, rồi hỏi: “Kiều tiểu thư có thấy các khu có quân lính đóng trong thành được canh phòng nghiêm mật một cách bất bình thường hay không?”.
Linh Lung Kiều khẽ giật mình, lộ ra thần sắc suy tư, gật đầu nói: “Đúng là như vậy, những kẻ đi tuần đều không phải binh lính tầm thường, mà là cao thủ dưới trướng của Lý Mật, thế nên ta mới đứng ở xa quan sát mà không đến tận nơi”.
“Bốp!”.
Khấu Trọng vỗ mạnh một chưởng lên bàn, thở dài than: “Lý Mật! Ngươi thật gian xảo! Nếu ta đoán không lầm, nhất định hắn đã lợi dụng địa đạo để đưa quân chủ lực ra ngoài thành đóng ở một doanh trại bí mật nào đó. Khi bọn ta tưởng rằng quân chủ lực vẫn chưa rời thành, vọng động tấn công đám tân binh của Đơn Hùng Tín, hắn sẽ diễn lại kế năm xưa đã đánh bại Trương Tu Đà, trá bại dụ quân ta rời xa Yển Sư, rồi dùng phục binh đánh úp, lúc ấy toàn quân không tan nát mới là lạ đó”.
Dương Công Khanh biến sắc: “Vậy không phải chúng ta đã mất tiên cơ rồi sao?”.
Khấu Trọng nói: “Điều này thì chưa chắc, việc bốn vạn người bí mật xuất thành, chỉ có thể làm được trong đêm tối, hơn nữa không thể một hai đêm mà làm xong được. Chỉ cần xem đạo quân của Đơn Hùng Tín lúc nào tới đây, thì biết bọn chúng cần bao nhiêu thời gian để chuyển quân, bởi vì đám tân binh đó thế nào cũng phải đợi quân chủ lực chuẩn bị thoả đáng, mới dám đến trước thành chúng ta mà khiêu chiến”.
Vương Huyền Nộ lo âu: “Nếu bọn ta không biết quân chủ lực của Lý Mật đã đi đâu, vậy thì chỉ còn cách cố thủ trong thành, đại kế đã định không còn dùng được nữa rồi”.
Khấu Trọng còn chưa kịp đáp lời tì đã có thủ hạ đến báo rằng Tuyên Vĩnh cầu kiến.
Tuyên Vĩnh chào hỏi qua loa bọn Dương Công Khanh rồi nghiêm mặt nói: “Lý Mật quả không hổ là danh tướng đương đại, không ngờ có thể dự đoán trước tình thế, đào sẵn ba đường địa đạo ra ngoài thành, chuyển quân chủi lực đến Bắc Mang Sơn, nếu không phải tiểu đệ đây hoài nghi từ trước thì cũng khó mà nhìn thấu được thủ đoạn của hắn”.
Dương Công Khanh khẩn trương hỏi: “Có biết hắn trú quân ở đâu không?”.
Tuyên Vĩnh chán nản nói: “Trầm Lạc Nhạn dùng quái điểu của ả bay trên trời giám thị nên tại hạ không dám vọng động, thêm vào đó, các chỗ hiểm yếu trên Bắc Mang Sơn đều có đặt trạm canh, muốn vào cũng vô cùng khó khăn. Theo dự đoán, với tốc độ hiện nay thì sớm nhất cũng phải thêm một đêm nữa Lý Mật mới chuyển hết toàn bộ quân chủ lực đến Bắc Mang Sơn được”.
Chúng nhân châu đầu vào tấm địa đồ chiến lược trên bàn, chỉ thấy Mang Sơn nằm ở phía trên bên trái của Kim Dung thành, kéo thẳng đến Đông Bắc Yển Sư, dài hơn trăm dặm. Nếu không thể nắm được hành tung của bốn vạn người này, sau khi khai chiến chúng có thể trở thành đạo kỳ binh xuất ở phía Bắc, có thể bất thần xuất hiện bất cứ lúc nào, khi ấy thì hậu quả khó mà lường trước được.
Tuyên Vĩnh nói: “Hiện giờ người của chúng tôi đều không dám khinh cử vọng động, hơn nữa đối phương cao thủ như mây, chỉ cần lộ ra hình tích, muốn đào tẩu e rằng còn khó hơn lên trời nữa”.
Khấu Trọng chặt tay xuống, gằn giọng nói: “Chuyện này cứ để ta lo, ta có thể vào Mang Sơn từ phía bên kia, không cần vòng đường núi, chỉ cần bọn chúng đốt lửa nấu cơm, hoắc chặt cây mở đường, là sẽ để lộ dấu vết ngay”.
Từ Tử Lăng nói: “Chúng ta phải suy tính thật kỹ trước đã, lần này Lý Mật bí mật hành quân, chắc chắn đã tính toán chu đáo, không dễ để chúng ta phát hiện như vậy đâu”.
Dương Công Khanh gật đầu đồng ý: “Địa đạo có thể dự kiến đào trước, những thứ khác tất nhiên cũng có thể an bài ổn thoả từ lâu, Mang Sơn rộng đến mấy trăm dặm, muốn tìm một đạo quân cố ý ẩn giấu hành tung đâu có dễ như chúng ta nói ở đây.[font=.vntime] Đại chiến đã gần kề trước mắt, chi bằng chúng ta quyết định xem nên xuất thành ứng chiến hay tử thủ trước đã?”.
Khấu Trọng quả quyết lắc đầu: “Chún ta vẫn theo kế cũ mà hành sự, trừ phi không tìm được chủ lực của Lý Mật thì mới đổi sang có thủ trong thành. Ít nhất chúng ta cũng còn một ngày một đêm để tận lực”.
Dương Công Khanh im lặng hồi lâu rồi quay sang hỏi Tuyên Vĩnh: “Tình hình bên phía quân Ngoã Cương thế nào?”.
Tuyên Vĩnh nói: “Ở lại giữ Kim Dung thành là quân của Vương Bá Đương, một đại tướng khác của Lý Mật là Bình Nguyên Chân trấn thủ Lạc Khẩu, binh lực cả hai thành đều dưới vạn người. Đại tướng thống lĩnh tân binh đến tấn công Yển Sư là Đơn Hùng Tín, người này vì tranh giành một kỳ nữ nên có hiềm khích rất sâu với Vương Bá Đương, nhưng cũng là một tướng tài”.
Khấu Trọng nói: “Bình Nguyên Chân thì sao?”.
Tuyên Vĩnh tỏ vẻ coi thường: “Kẻ này binh pháp cũng không tồi, rất giỏi thủ thành, nhưng quá thiếu đảm sắc nên không thể là nhân tuyển để dẫn binh xung phong nơi trận tiền”. Kế đó lại hừ lạnh nói: “Đơn Hùng Tín, Bình Nguyên Chân đều là cựu tướng của quân Ngoã Cương, trước nay đều không hoà mục với những kẻ mới đến được Lý Mật sủng tín như Bùi Cơ Nhân, Từ Thế Tích, Trầm Lạc Nhạn, Vương Bá Đương lắm, bởi thế chỉ cần đột phá quân của Lý Mật, đảm bảo quân Ngoã Cương sẽ chia năm sẻ bảy, mỗi người tự lo cho mình. Vấn đề làm sao mới đại phá được kỳ binh của Lý Mật ẩn nấp trong Bắc Mang Sơn rộng lớn dó bây giờ?”.
Dương Công Khanh thở dài: “Vậy thì đành phải ngồi đây đợi tin tức tốt lành thôi”.
o0o
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Linh Lung Kiều, Tuyên Vĩnh đứng trên một đỉnh núi trong dãy Bắc Mang Sơn, dõi mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy núi non trùng điệp kéo dài xa tít tắp, cảnh sắc biến ảo vô định, cực kỳ u tĩnh.
Trong thâm cốc phía xa xa, cây cối càng rậm rạp, mọc đầy trên dốc núi. Những chỗ hiểm yếu, tùng, bách, du tươi tốt cắm rễ trên vách đá dựng ngược.
Bắc Mang Sơn đúng là sơn phong thuỷ tú, chẳng trách mà Lão Quân Quan lại chọn nơi đây làm căn cứ địa, nhưng nếu như muốn tìm một đạo quân bốn vạn người giữa một dãy núi bao la thế này, quả thật đúng như Dương Công Khanh đã nói, chỉ có thể dựa vào vận khí.
Khấu Trọng hỏi: “Lão Quân Quan ở hướng nào?”.
Linh Lung Kiều chỉ về phía Kim Dung thành: “Chính là ở Đông Bắc Kim Dung thành, cách Yển Sư chừng nửa ngày đi ngựa, nhưng đương nhiên là không tính đoạn đường núi”.
Khấu Trọng gật đầu: “Bất luận thế nào, để kịp phối hợp với đạo quân của Đơn Hùng Tín, Lý Mật phải trọn một nơi nào đó không cách Yển Sư quá xa mà mai phục. Bốn vạn người cũng không phải là ít, chỉ cần tìm kiếm khu vực phía Mang Sơn phía Bắc Yển Sư thành, chắc chắn sẽ có dấu vết. Thời gian không nhiều, phải nhân lúc còn sương mù che chắn, chúng ta đi thôi!”.
o0o
Mưa càng lúc càng dày, đi giữa chốn thâm sơn cùng cốc này, dường như đi vào một thế giới hoàn toàn khác, muốn phân biệt đường đi đã không phải chuyện dễ, nói gì đến chuyện tìm kiếm tung tích địch nhân chứ. Trong tình trạng như vậy, ngay cả Linh Lung Kiều cũng không thể thi triển bản lĩnh.
Trời tối, công việc tìm kiếm càng khó khăn hơn.
Tuyên Vĩnh đề nghị: “Chi bằng chúng ta đi gặp đại tiểu thư trước, nhân thủ nhiều hơn, cơ hội thành công cũng sẽ lớn hơn”.
Khấu Trọng lắc đầu: “Nếu để địch nhân phát hiện chúng ta, kế dùng kỳ binh khắc chế kỳ binh sẽ tan thành bọt nước”.
Từ Tử Lăng trầm giọng: “Chi bằng chúng ta đến Lão Quân Quan thử vận khí. Để nhanh chóng hành quân trong núi, Lý Mật chắc phải vận chuyển chiến mã lương thảo đến một nơi nào đó trong núi để chờ sẵn. Nếu vậy thì không còn nơi nào phù hợp hơn Lão Quân Quan nữa, yêu đạo ở đó có cấu kết với Lý Mật mà”.
Khấu Trọng chau mày: “Suy luận của ngươi cũng rất hợp tình hợp lý, nhưng Lão Quân Quan ở tít trên Thuý Vân Phong, lên xuống thật không tiện lợi lắm đâu!”.
Tuyên Vĩnh giật mình thốt: “Khấu gia không biết rồi, bên dưới Thuý Vân Phong có Thuý Vân Cốc, trong cốc hơn mười toà tịnh xá cho các thiện nam tín nữ đến tham bái tạm thời nghỉ ngơi, còn có cây rừng che kín, nếu lập quân doanh ở đó, đích thực là vô cùng bí mật”.
Khấu Trọng vừa kinh ngạc vừa mừng rõ hỏi: “Từ Thuý Vân Cốc đến Yển Sư mất bao nhiêu thời gian?”.
Tuyên Vĩnh nói: “Chỗ đó không có sơn đạo, ít nhất phải mất hơn một canh giờ mới ra khỏi núi được. Kế đó mấy chục dặm đều là bình nguyên bằng phẳng, nếu toàn là kỵ binh, khoái mã tốc hành thì không cần hai canh giờ là đến nơi”.
Khấu Trọng vỗ tay reo lên: “Lần này được cứu rồi, Lý Mật và Trầm Lạc Nhạn à!Những gì mà các ngươi nợ ta, lần này tính hết một lượt đi!”
o0o
Lão Quân Quan toạ lạc trên đỉnh Thuý Vân Phong sừng sững, cây cối rậm rạp, xung quanh là núi cao, một bên là vực sâu, có thể nhìn thấy khe núi dốc sâu hơn trăm trượng từ trên đỉnh núi. Nếu lên đến đỉnh, có thể nhìn thấy Hoàng Hà ở phía Bắc, Lạc Thuỷ ở phía Nam. Dưới làn sương mù mờ ảo, Lão Quân Quan càng giống như một thần tiên động phủ cao vời trên thượng giới, ai có thể ngờ được người trụ trì ở đó lại là một nhân vật tuyệt đỉnh trong tà phái đâu chứ.
Thuý Vân Cốc nằm bên dưới Thuý Vân Phong, địa thế rộng rãi bằng phẳng, hơn mười toà tịnh xá tường đỏ ngói đen dựng bên bìa rừng phía Bắc sơn cốc, tiểu lộ giao nhau, dã hoa um tùm, khung cảnh như thơ như họa, đích thực là một đào nguyên thắng địa nơi trần thế, khiến người ta càng khó có thể tưởng tượng đến yêu đạo và những binh sĩ đang cầm sẵn đao thương, đợi chờ ác chiến.
Cốc khẩu phía Nam có một rừng tùng lớn, trong thời tiết này, từ trên cao nhìn xuống, cho dù có quân doanh bên dưới cũng khó mà phát hiện ra được. Nối liền với cốc khẩu là con đường dẫn xuống núi, đi xuyên qua hiệp cốc, ngoằn ngòeo khúc khuỷu, có điều do thế núi ngăn cản nên không thể nhìn thấy vùng đất bằng phẳng phía Nam.
Lòng tin của Khấu Trọng bắt đầu dao động: “Nếu đúng là đại quân của Lý Mật ẩn mình trong cốc, tại sao không nghe thấy tiếng ngựa hí gì hết vậy?”.
Lúc này Linh Lung Kiều mừng rỡ chạy lại, hưng phấn nói: “Quả như chúng ta dự đoán, trong rừng có rất nhiều doanh trại của quân Ngoã Cương, nhưng không thấy chiến mã gì hết, xem ra đã giấu ở một nơi khác rồi”.
Chúng nhân đều cả mừng.
Khấu Trọng nói: “Ta và Tiểu Lăng ở lại đây tiếp tục giám thị, các ngươi chia nhau về báo cho đại tiểu thư và đại tướng quân, tất cả đều y kế hành sự”.
Sau đó lại thương lượng thêm một lúc, nói rõ phương thức liên lạc và hội hợp, Tuyên Vĩnh và Linh Lung Kiều mới hân hoan bỏ đi.
Quá buổi hoàng hôn, mưa tạnh trời sáng, tình hình trong sơn cốc trở nên rõ ràng hơn, từ chỗ bọn gã nhìn xuống, có thể thấy quân doanh ẩn hiện trong rừng, thi thoảng còn nhìn thấy quân sĩ đi lại giữa các tán cây nữa.
Khấu Trọng nằm phục trong bụi cỏ, ngưng thần quan sát, hồi lâu sau mới nói: “Tiểu Lăng! Ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn lắm!”.
Từ Tử Lăng nằm bên cạnh gật đầu: “Có phải vì không thấy Trầm Lạc Nhạn và con súc sinh kia không? Hay là vì trong doanh trại không có con ngựa nào?”.
Khấu Trọng không đáp mà hỏi ngược lại: “Chúng ta bị Trầm Lạc Nhạn hại không biết bao nhiêu lần, mà lần nào cũng trúng phải gian kế của ả, với sự thông minh của bọn ta mà vẫn bất lực như vậy, ngươi nói xem ả ta lợi hại ở chỗ nào?”
Từ Tử Lăng tịnh tâm nghĩ lại, đồng ý nói: “Ngươi không hề khoa trương, nếu luận âm mưu thủ đoạn, cười nói dùng kế, chúng ta hình như luôn kém Trầm Lạc Nhạn một bậc, từ khi Trác Nhượng bị giết đến lúc Vương Thế Sung bị hành thích, không có lần nào là chúng ta thắng được ả cả”.
Khấu Trọng nhăn mặt nói: “Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp ả đã định ra hẹn ước bắt sống ba lần không? Ả đã bố trí cạm bẫy của Dã Tẩu Mạc Thành, để cho bọn ta tự động ngồi lên thuyền giặc, rồi lại cố ý làm lật thuyền trong đám loạn thạch, lợi dụng lòng tốt của bọn ta mà chế phục. Mỗi một chiêu đều tỏ rõ ả rất giỏi phóng đoán tâm lý đối phương. Nếu đã là vậy, thế nào ả cũng đoán được bọn ta sẽ đến Lão Quân Quan dò la đúng không? Vậy ả đâu ngu gì mà đem đại quân ẩn giấu ở chỗ này chứ?”.
Từ Tử Lăng bò lên, cúi xuống quan sát, giật mình nói: “Ngươi nói đúng lắm, quân doanh bên dưới nhất định là kế trung chi kế của Trầm Lạc Nhạn, mười doanh thì chắc có chín là không có ai, chỉ cần mấy nghìn tên làm trá binh, là có thể khiến chúng ta hiểu lầm đây là kỳ binh của Lý Mật rồi. Còn kỳ binh chân chính thì đã ở chỗ khác. Lần này hỏng bét rồi, sau khi trời tối bọn ta làm sao tìm kiếm đây?”.
Khấu Trọng nói: “Chúng ta đành tận lực mà làm thôi. Phục binh chân chính chắc cũng không ở quá xa Yển Sư đâu, vì vậy cứ thử tìm những nơi có hoàn cảnh tương tự như vậy ở vùng phụ cận xem. Nào! Thử xuống dưới kiểm tra cho kỹ, sau khi khẳng định không nghi oan cho Trầm bà nương, chúng ta mới quyết định xem bước sau sẽ thế nào”.

Hồi trước Hồi sau

"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.