Song long Đại Đường - Hồi 678
Một hữu phá trán
Ngày đăng: 27-09-2014
Tổng cộng 800 hồi
Đánh giá: 8.3/10 với 2708435 lượt xem
Thạch Thanh Tuyền đi rồi, Từ Tử Lăng vẫn ngồi lại trên tảng đá hành công, không những chân nguyên đã hồi phục hoàn toàn, mà còn bước sang một cảnh giới mới, tâm linh trong trẻo, thông suốt tự tại.
Khi gã mở mắt ra, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, mây trĩu xuống từng lớp, gió tây bắc hun hút thổi, khiến ai nấy đều cảm thấy thu sắp qua đi, đông lạnh tràn về.
Gã rời khỏi tảng đá, bước lần xuống núi, cách căn nhà nhỏ chừng hơn năm trăm bước bỗng cảm giác trong nhà có người.
Rốt cuộc là ai nhỉ? Chắc chắn không phải Hầu Hi Bạch rồi, không mười ngày cũng phải tám ngày, mới mong Đa Tình Công Tử hoàn thành việc mà gã đã ủy thác.
Gã lập tức biết ngay đáp án! Thạch Chi Hiên đứng sau song cửa, chăm chú quan sát tảng đá, nơi gã và Thạch Thanh Tuyền tâm sự, làm như tảng đá đó thật sự “tồn tại” vậy, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý quan thưởng. Gã cảm giác được vào lúc này Thạch Chi Hiên không hề có mảy may ác niệm.
Tiếng tiêu đêm qua của Thạch Thanh Tuyền đã đánh đúng vào nhược điểm trí mạng của vị đệ nhất cao thủ trong Ma môn này.
Gã bước vào nhà, đến sau lưng Thạch Chi Hiên, lãnh đạm nói: “Tà vương ngài đã không có can đảm đối diện, sao đã đi rồi mà còn quay lại?”
Thạch Chi Hiên không đáp thẳng: “Tiêu nghệ của Thanh Tuyền còn vượt cả mẫu thân, thật khiến người ta khó tin. Nếu không phải tận tai nghe qua, ta cũng chẳng tin, ngay Tử Lăng ngươi chắc cũng không tin có ai thổi tiêu hay hơn Thanh Tuyền? Đó không còn là thổi tiêu, mà là thiền cảnh của âm nhạc!”
Từ Tử Lăng nghe lão nói mà thầm bội phục. Thạch Chi Hiên có lẽ là cao thủ siêu quần bạt tụy nhất của Ma môn từ trước đến nay, ngay cả nhân vật kiệt xuất như Loan Loan cũng không thể hơn được. Nếu không phải hai tay lão dính đầy máu tanh, tàn hại giang hồ, là mối họa hại cho dân cho nước thì chỉ riêng kiến thức và lịch duyệt của lão cũng đủ khiến người ta phải phục sát đất. Vừa rồi, lão bình luận về tiêu nghệ của Thạch Thanh Tuyền, vài ba lời lời đã chỉ ra ngay chỗ tinh yếu.
Gã mỉm cười: “Thì ra Tà vương vẫn ở quanh đây.”
Thạch Chi Hiên quay đầu nhìn gã, dịu giọng nói: “Lần này Tử Lăng ngươi phải tin lời ta, nếu ngươi không nghe ra được tình ý trong tiếng tiêu, thì nên về quê cày ruộng cho rồi.”
Từ Tử Lăng ngẩn người: “Tình ý?”
Thạch Chi Hiên cười rộ: “Thì ra Tử Lăng đúng là một gã ngốc, Thanh Tuyền, con quả đã phí tâm cơ vô ích!”
Từ Tử Lăng sửng sốt: “Thì ra Tà vương đã lén nghe tại hạ và Thanh Tuyền nói chuyện.”
Thạch Chi Hiên không hề bối rối: “Không phải là nghe lén mà là nghe được, nhưng cũng đúng là ta luôn để mắt tới nó. Ta vẫn nhớ lần đầu tiên gặp lại khi nó đã trưởng thành, nó thừa hưởng đủ các phẩm chất ưu tú của mẫu thân, hơn hẳn ở nét tinh nghịch, nên mọi ưu điểm của Tú Tâm càng được bộc lộ sinh động hoạt bát. Nói thật, có lẽ ngươi cũng biết mình chưa phải là tri âm của nó.”
Từ Tử Lăng lấy lại vẻ lãnh đạm, thản nhiên nói: “Tà vương sao lại quan tâm đến việc này như thế?”
Thạch Chi Hiên ngó ra ngoài song cửa ngắm cánh đồng cuối thu se sắt, ánh mắt thoáng mờ đi, khẽ nói: “Chỉ vì ta hy vọng kẻ làm cha này có thể tận tâm tận sức lo cho tương lai hạnh phúc của con gái. So với việc thống nhất Ma môn, thống nhất thiên hạ, việc ấy còn quan trọng hơn. Ta nguyện đổi bất cứ thứ gì lấy hạnh phúc của Thanh Tuyền, Từ Tử Lăng ngươi là nam nhân duy nhất trên thế gian này có thể khiến nó động lòng, nên Thạch mỗ mới đem việc này nói với ngươi, đã hiểu chưa?”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Đây là lần đầu tại hạ cảm thấy lão nhân gia người nói lời thật lòng, tại hạ không cần phải nghi thần nghi quỷ nữa.”
Thạch Chi Hiên ủ rũ: “Thanh Tuyền khiến ta rất đỗi tự hào, lẽ ra ta không nên ngầm theo dõi nó. Tú Tâm à, rốt cuộc ta đã thua nàng rồi! Nàng có biết đã buộc ta phải tâm phục, thua mà vẫn vui lòng!”
Từ Tử Lăng sững sờ, chẳng lẽ Thạch Chi Hiên đang nảy sinh ý muốn thoái ẩn giang hồ, nhưng gã lại mơ hồ cảm thấy không phải như vậy.
Thạch Chi Hiên thoáng nhếch một nụ cười cay đắng: “Tử Lăng chắc cũng đã biết Lý Thế Dân suýt chút nữa đã mất Lạc Dương trong trận này rồi chứ?”
Gã lại cảm thấy Thạch Chi Hiên quả là thâm sâu khó lường, lão bất chợt quay ngoắt sang đề tài khác, khiến gã nhất thời không biết trả lời thế nào.
Thạch Chi Hiên đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, mắt lão đỏ ngầu, trầm giọng: “Thời điểm khó khăn nhất của Lý Thế Dân là lúc Lạc Dương còn chưa bị phá, Kiến Đức vượt qua Hoàng Hà tràn xuống phía nam, mọi người kể cả Lý Uyên đều cho rằng y nên bỏ kế hoạch công thành mà lui binh, chỉ riêng mình y gạt bỏ ý kiến chung, lại còn nói ai dám mở miệng đề xuất chuyện lui binh lần nữa sẽ bị chém đầu. Y rõ ràng là tướng tài hiếm có, tiếc rằng hãy còn có Khấu Trọng.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Tà vương có quá đề cao Khấu Trọng mà nói thế không? Từ lúc đầu hắn đã phải chịu trận, đến giờ vẫn chưa đủ khả năng đánh trả.”
Thạch Chi Hiên thản nhiên nói: “Đó là vì Khấu Trọng không có được xuất thân hiển hách, càng không có hậu thuẫn mạnh mẽ và bộ phận quân binh nòng cốt hùng hậu. Hiện tại hắn đã lấp đầy những khiếm khuyết trọng yếu đó rồi.”
Từ Tử Lăng thở dài: “Nếu Tà vương định ám chỉ đại quân của Tống Khuyết và Thiếu Soái quân của Khấu Trọng, thì Tống Khuyết nước xa khó cứu được lửa gần, còn Khấu Trọng lại mắc kẹt trên hai chiến tuyến khác nhau, đang nỗ lực tự cứu, có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.”
Thạch Chi Hiên hừ khẽ: “Các ngươi trong cuộc nên không thấy, ta đứng ngoài nên nhìn rõ, nếu nói về tài năng quân sự, thiên hạ ai mà chẳng e dè Tống Khuyết. Thiên Đao tuyệt không để Lý Thế Dân bắt Khấu Trọng làm thịt đâu, hắn để Khấu Trọng một mình chống đỡ đại cục ở phương Bắc là muốn bồi dưỡng khả năng đối kháng với nhân vật phi phàm như Lý Thế Dân để tạo lập hình tượng và thanh thế của bậc tướng soái vô địch cho gã. Khi Lý Thế Dân bị ép phải thoái lui về thủ ở Lạc Dương, Hoàng Hà thì với uy thế của Tống Khuyết cùng danh tiếng vang lừng của Khấu Trọng, trấn thành nào dọc hai bờ Trường Giang dám đi ngược thời thế? Dụng binh dùng mưu, hàng phục người mà không cần chiến đấu mới là sách lược cao minh hơn hết.”
Từ Tử Lăng dậy sóng trong lòng, tầm nhìn của Thạch Chi Hiên quả nhiên độc đáo, kiến thức cũng hơn hẳn gã. Gã tuy biết Tống Khuyết muốn bồi dưỡng Khấu Trọng thành tài bằng cách riêng, nên ép Khấu Trọng đến đường cùng, để gã tự tìm đường sống, nhưng không nghĩ đến những dụng ý sâu xa khác.
Thạch Chi Hiên nói tiếp “Nếu điều đó xảy ra, Từ Hàng Tịnh Trai chắc chắn sẽ chen vào cuộc chiến giữa song phương, bởi Khấu Trọng có được sự phối hợp của Tống Khuyết, Lý Thế Dân chỉ còn nước thất bại. Thành bại lúc đó chính là có chiếm được Lạc Dương hay không, Lạc Dương mà thất thủ, Lý phiệt sẽ mất cả thiên hạ.
Từ Tử Lăng lấy làm ngạc nhiên: “Trong tình hình như thế, Từ Hàng Tịnh Trai có thể làm được gì?”
Thạch Chi Hiên lắc đầu nói “Ta cũng không rõ. Nhưng Phạm Thanh Huệ đã hết cách rồi. Một khi hình thành cục diện Nam Bắc đối trọng, Hiệt Lợi vốn đã chuẩn bị đầy đủ tất sẽ thừa cơ chen vào, gây loạn Trung thổ, đó cũng là điều Phạm Thanh Huệ không muốn nhìn thấy. Hảo đồ đệ ả dạy ra tùy ý vung vẩy mà đã lật ngược thế cờ tuyệt diệu do Thạch mỗ vất vả kiến tạo. Đến khi Thánh môn của ta trăm cay ngàn đắng mới chiếm thượng phong thì lại bị Khấu Trọng và Tống Khuyết phá cho tan tành.”
Từ Tử Lăng trầm giọng: “Tà vương cớ sao lại kể cho tại hạ nghe những việc này?”
Thạch Chi Hiên quay nhìn hắn, mỉm cười: “Tình thế hiện tại đã phát triển vượt quả khả năng khống chế của Thánh môn chúng ta, Tử Lăng ngươi cũng đã trở thành một nhân vật có ảnh hưởng lớn đến song phương. Ta phân tích tình hình cho ngươi biết là mong ngươi có thể trụ thân ngoài vòng phân tranh này, cùng Thanh Tuyền sống những ngày tháng thoái ẩn, điền viên tự tại. Cho dù ngươi có trợ thủ cho phe nào thì phe còn lại cũng sẽ bị tổn thương. Nếu đã như vậy, sao không bỏ tất cả, nắm giữ lấy sinh mạng mong manh. Thạch mỗ đã cạn lời, Tử Lăng hãy tự liệu.”
Rồi cất lên tiếng cười, ung dung cất bước.
Từ Tử Lăng lại nảy sinh cảm giác sắp có nguy cơ, Thạch Thanh Tuyền quả thật là điểm yếu duy nhất của Thạch Chi Hiên. Lão chỉ cần nhìn trộm nàng một lúc, “lắng nghe” cuộc đối thoại của gã và nàng mà từ một hung nhân cái thế trở thành từ phụ sẵn sàng hy sinh cho nữ nhi. Lão cũng nhanh chóng thoát khỏi tâm chướng, gạt đi đau khổ và hối hận mà đặt mọi hy vọng vào nhi nữ, thổ lộ những lời chân thành với gã.
Ngoài ra, lão không còn điểm yếu nào khác.
Gã lặng lẽ thở dài, lấy lại tinh thần rồi viết cho Hầu Hi Bạch vài lời nhắn, sau đó bỏ đi.
o0o
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đứng trên bức tường vây quanh sơn trại, mắt thấy trận thế khủng khiếp của Đường quân mà rợn tóc gáy.
Cho dù tưởng tượng phong phú đến đâu cũng không mường tượng được ưu thế áp đảo hoàn toàn của đối phương như được tận mắt chứng kiến. Tuy nói tình hình Lạc Dương lại tái hiện, nhưng lúc trước Lạc Dương thành cao tường rộng, đủ khả năng phòng ngự với mọi công kích. Đằng này bức tường bọc quanh sơn trại chỉ cao hai trượng, dày năm thước, e rằng ko chịu nổi một đòn của đối phương. Đối phương người đông thế mạnh, chỉ cần vài canh giờ là sẽ bị san thành bình địa ba lớp hào phía ngoài, đương nhiên ko thể coi là chướng ngại.
Binh lực Đường quân khoảng năm, sáu vạn người, lập trại trên vùng đồi núi rộng lớn đối diện sơn trại, kéo dài đến hơn mười dặm, cờ bay phấp phới, doanh trướng như rừng, quân dung bừng bừng, uy thế ngút trời.
Chỉ mất một ngày một đêm, cây cối trong vòng mười dặm quanh sơn trại đã bị đốn sạch sẽ để chế tạo công cụ tấn công trại. Hàng ngàn thang mây, xe húc, xe chống cung tên, Hà Mô xa để lấp hào, máy bắn đá, máy bắn tên được đẩy tới cách sơn trại khoảng hai ngàn bước. Các loại khí giới tấn công khác cũng lục tục kéo đến. Đường quân luân phiên bảo vệ ngay sau xa trận, phòng ngừa Thiếu Soái quân đột kích.
Lợi hại luôn song hành, sơn trại tuy dễ phòng thủ nhưng địch nhân cũng dễ dàng phong tỏa và tập trung lực lượng công kích. Nếu hậu phương chưa bị cắt đứt đường thoái lui thì còn có thể rút đi an toàn nhưng giờ khác nào ba ba trong rọ, chỉ còn cách kháng cự tới cùng.
Bạt Phong Hàn cười khổ: “Đệ có chắc là phá được Mộc Lư xa của đối phương không?”
Mộc lư xa mà Từ Tử Lăng từng sử dụng trong trận chiến vượt hào ngoài thành Lạc Dương ngày đó, có tên gọi khác là Đáng tiễn vận binh xa (có chức năng che chắn tên cho quân binh tiến lên công kích), di chuyển bằng bốn bánh, hình dáng như một ngôi nhà nhỏ, mái chóp nhọn được chế tạo bằng gỗ, bên ngoài phủ da bò để chống lửa đốt, bên trong chứa được khoảng trên bảy chục binh sĩ. Lúc công thành Lạc Dương do trên thành có máy bắn đá cỡ lớn nên Mộc lư xa không phát huy hết tác dụng nhưng với sơn trại đơn giản này thì dễ dàng hơn nhiều.
Khi Mộc lư xa đạp vào thành trại sẽ phá vỡ một lỗ hổng, binh sĩ trong xe sẽ tuôn vào trại như ong vỡ tổ, Thiếu Soái quân chắc chắn sẽ bị kết liễu.
Khấu Trọng lắc đầu, tỏ vẻ bất lực, trầm giọng: “Mọi bố trí của Lý tiểu tử đều được thiết kế nhằm vào Thích Nhật và Xạ Nguyệt của bọn ta. Chỉ với lỗ thuẫn đã có thể chống lại kình tiễn từ thần cung.”
Lỗ thuẫn là loại thuẫn lớn nhất, được tạo thành từ chất liệu gỗ kiên cố, phía dưới có mũi nhọn, cắm sâu vào đất gia tăng lực phòng ngự. Toán Đường quân trấn giữ tiền tuyến dựng đứng mười mấy tấm Lỗ thuẫn trước mặt, binh sĩ đứng sau diễu võ dương oai, cố tình kích động Khấu Trọng.
Bạt Phong Hàn hầm hừ: “Đệ mau nghĩ cách, đừng nghĩ chuyện gì khác nữa, một khi Lý Thế Dân phát động công kích, trận thế sẽ như lôi đình vạn quân, ngày đêm liên miên cho đến khi chúng ta ngã gục hẳn. ”
Khấu Trọng cười khổ: “Cái đầu nhỏ của đệ dường như không còn nghe lời nữa. Chết tiệt, sao Lý tiểu tử đó cứ đè đúng chỗ mà đập?”
Bạt Phong Hàn lên tiếng: “Hắn đã chiếm được ưu thế, muốn làm gì chả được. Bây giờ tuy bọn ta binh lực thua sút, lương thảo không thiếu nhưng thành trại không thể chịu đựng lâu. Nếu đã không thể đấu lực thì phải đấu trí.
Khấu Trọng nhíu mày: “Tình thế bây giờ rõ ràng phải đánh một trận khốc liệt, thắng ăn cả ngã về không. Ôi! Bọn ta có thể dùng hỏa du đạn đốt rụi xa trận của Lý tiểu tử, giữ chân con mẹ nó vài ngày không?”
Trong chiến dịch Nam lộ tối qua, bọn gã chỉ dùng độc yên tiễn, nhưng vẫn còn dư hơn ba trăm cây, năm trăm hỏa du đạn và tám trăm độc yên địa pháo. Tuy nhiên, dù đốt phá được xa trận của đối phương thì với địa thế rừng núi hỗ trợ, đối phương chỉ cần vài ngày là chế tạo được một lượng lớn chiến xa khác. Do đó Khấu Trọng mới nói như vậy.
Bạt Phong Hàn ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: “Đây tạm thời là cách tốt nhất chúng ta có thể nghĩ tới. Giữ chân được ngày nào hay ngày đó, đến lúc không chừng sẽ có cơ may khác. Trận đại tuyết đầu tiên của mùa đông sắp đến, mặt đất phủ đầy tuyết sẽ là điểm bất lợi khá lớn cho việc tiến công của Lý tiểu tử.
Khấu Trọng quay nhìn hình thế xa trận, khẽ cười: “Lý tiểu tử sớm đoán được ta có thể sẽ quan sát nên cho người phòng thủ nghiêm mật sau xa trận, cố tình đứng cách xa hơn hai ngàn bước. Chỉ cần chúng ta xua quân công trận, binh sĩ phòng thủ sẽ lập tức nghênh chiến. Cũng may hắn có quả quýt dày, ta có móng tay nhọn. Cứ để huynh đệ bọn ta thân chinh xuất kích, gắn hỏa du đạn vào tên, đốt lửa rồi dùng thần cung bắn phá, cự ly này cũng có sao?”
Bạt Phong Hàn mỉm cười: “Hảo kế! Không ngờ được sống thêm vài ngày lại khiến người ta trở nên phấn khích như vậy.”
Khấu Trọng cười mắng: “Con bà ngươi, Khấu Trọng ta tuyệt đối không chịu thua. Chỉ với Độc yên tiễn, hỏa du đạn và Độc mù địa pháo là đủ để chúng ta chờ đến Đại tuyết. Hy vọng bản lĩnh xem khí tượng của lão ca có thể trở thành sư phụ ta, bởi ta không dám chắc khi nào đại tuyết sẽ đến.
Ma Thường lúc này đến bên hai gã, lên tiếng: “Toán Đường quân phong tỏa Nam lộ xuất khẩu quả thực do Vương Quân Khuếch chỉ huy, Khuất Đột Thông theo sau, liên thủ với Vương Quân Khuếch vây chặt ngả nam lộ, binh lực khoảng hai vạn người.
Khấu Trọng cười ha hả: “Lý Thế Dân phái gần mười vạn quân đối phó với đạo quân chưa tới một vạn người của bọn ta, thật đáng tự hào. Trần công có đây không?”
Ma Thường lo lắng lướt nhìn quân thế địch nhân hùng hổ ngoài trại, trả lời: “Mưu lão đang nghĩ cách làm sao để tăng cường phòng ngự bên hẻm núi phía nam. Tuy rằng địch nhân không dám công vào hẻm núi đó nhưng cẩn tắc vô ưu.” Y định nói thêm nhưng lại thôi.
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên: “Đến lúc này, mọi người sinh tử có nhau rồi mà vẫn còn điều gì khó nói sao?”
Ma Thường đáp: “Thuộc hạ sợ địch nhân dùng hỏa công.”
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn như lạc vào sương mù, phá trại dễ, đốt trại mới khó, cớ gì mà Ma Thường lại e sợ điều này?
Ma Thường liền lý giải: “Nói đúng hơn là Yên công. Thời tiết mùa này thường có gió thổi hướng bắc hay tây bắc hoặc gió đông bắc, chỉ cần địch nhân đốt rừng ở gần đây, khói mù sẽ theo gió mà xộc thẳng vào trại, làm nghẹt hẻm núi. Lúc đó chúng ta đành phải mạo hiểm đột vây, khác nào tự tìm đườn chết.”
Khấu Trọng hít một hơi dài: “Nỗi lo của Ma tướng quân quả có lý.”
Ma Thường nói tiếp: “Nếu bỏ thêm độc dược như tì sương vào mồi lửa thì tác hại sẽ còn khủng khiếp hơn.”
Bạt Phong Hàn rùng mình: “Ma tướng quân có thể liệu đến bước này ắt bậc nhân tài như Lý Thế Dân sẽ không bỏ qua. Thật khiến người ta đau đầu.”
Khấu Trọng gật gù: “Không chừng chúng đang vận chuyển độc dược đến, bọn ta phải nghĩ cách ứng phó.”
Ma Thường đề nghị: “Phía hẻm núi còn có cách, chỉ cần sai người phong bế, để khói mù bay lên trên cao ắt vô sự. Vấn đề là bên ngoài sơn trại không có gì che chắn, địch nhân có thể thừa lúc khói mù mịt mờ mà tiến công, chúng ta chắc chắn không chống đỡ nổi.”
“Cho dù toàn quân trốn vào hẻm núi để tránh khói nhưng sơn trại có nguy cơ bị san thành bình địa, vậy thà chạy sớm một chút.”
Khấu Trọng trầm ngâm: “Tình hình không tệ đến vậy chứ? Bọn ta có thể thừa lúc khói mù tỏa vào mà đặt sẵn độc yên địa pháo ngoài sơn trại, thừa cơ phản kích, không chừng còn có lợi hơn. Ta và lão Bạt đều không sợ khói độc, vấn đề là những người khác làm sao tránh khỏi, phải phiền Trần công nghĩ cách.”
Ánh mắt Bạt Phong Hàn nhìn về phía xa trận trải dài liên miên ngoài trại đoạn khôi phục vẻ bình tâm, ung dung nói: “Nếu Lý Thế Dân sử dụng hỏa công, điều kiện tiên quyết là giữ chặt xa trận tiền tuyến, nếu chúng ta có thể đại phá tuyến phòng ngự này, chiêu yên công ắt sẽ bị hoãn.”
Ma Thường ngạc nhiên: “Làm sao phá xa trận?”
Khấu Trọng giải thích: “Không chần chừ nữa, Ma tướng quân lập tức tuyển chọn một đội tiễn thủ tinh nhuệ, yểm hộ cho ta và lão Bạt, nhân lúc trời tối, bọn ta hành động ngay, đốt cho con mẹ nó cũng phải tan tành. Hỏa khí của Giang Nam nào phải thứ đồ chơi, ta sẽ cho hắn nếm mùi, để hắn biết Khấu Trọng ta không phải là kẻ dễ trêu vào.”
Bạt Phong Hàn ủng hộ: “Xem hình thế thì Lý Thế Dân sẽ công trại vào ngày mai, cho nên tối nay là cơ hội duy nhất của bọn ta.”
Ma Thường lĩnh lệnh lui ra, Bạt Phong Hàn cười nói: “Nhân tài đúng là nhân tài, Ma Thường không những gan góc, mà còn rất tỉ mỉ thận trọng, có thể ủy thác trọng trách.”
Khấu Trọng hỉ hả: “Y có thể giúp sức cho bọn ta, đúng là phúc khí của ta.”
Hai gã cẩn thận thương lương kế hoạch chi tiết hành sự buổi tối, Trần Lão Mưu xồng xộc đi tới, thần tình hưng phấn vỗ ngực nói: “Chuyện cỏn con này để lão phu lo.”
Hai gã mừng rỡ, vội vàng hỏi gặng.
Trần Lão Mưu tỏ vẻ cung kính, hạ giọng nới với vẻ thần bí: “Trong cuốn Lỗ đại sư chiến tranh, chương thứ 5 có đề cập đến thuật phòng độc yên là dùng vải bố tạo thành ống tròn, bên trong dung mộc giá chống đỡ, kết từng đoạn với nhau, một đầu thông đến nơi độc yên không bay đến được, đầu còn lại thông đến một mật thất. Mật thất này tuy phong tỏa tứ bề nhưng có lối thoát khí, dùng quạt thông gió vừa hút lấy không khí trong lành vào ống vừa thải độc khí ra ngoài, ắt ngăn được độc khí vào lọt mật thất. Phòng thải khí chính là chủ lầu của bọn ta, chỉ cần chỉnh sửa gia cố vài phần là ổn. Ống tròn dễ làm, lại thêm nhân thủ sung túc, ngày mai sẽ xong.
Khấu Trọng vui mừng: “Xin Trần công lập tức lo toan chuyện này.”
Trần Lão Mưu nhanh chóng rời khỏi.
Gã dang tay ôm lấy bả vai Bạt Phong Hàn: “Sống thêm một ngày hay một ngày, ồ! Sao vẫn chưa thấy tung tích của Tử Lăng nhỉ. Có gã ở đây tiểu đệ càng nắm chắc cơ hội đánh thắng trận này.”
"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.