Song long Đại Đường - Hồi 687

Song long Đại Đường - Hồi 687

Tam đạo nan đề

Ngày đăng: 27-09-2014
Tổng cộng 800 hồi
Đánh giá: 9.3/10 với 2708542 lượt xem

Trong nội đường Soái phủ, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch, Âm Hiển Hạc cùng ngồi quanh bàn trò chuyện, cùng tham dự còn có Hư Hành Chi và Tuyên Vĩnh.
Sau khi nghe rõ chuyện của Từ Tử Lăng, Khấu Trọng mừng rỡ nói: “Thật may làm sao, ta chính là đang định đến Trường An, nhưng trước hết phải đến diện kiến lão gia.”
Chuyển sang Âm Hiển Hạc, gã nói: “Lão ca yên tâm, chuyện treo thưởng tìm lệnh muội cứ giao cho đệ, Hành Chi sẽ tính toán hết mọi chuyện liên quan.”
Hư Hành Chi vui vẻ đáp: “Chỉ là chuyện cỏn con, thuộc ha sẽ lo liệu ổn thỏa chuyện này.”
Âm Hiển Hạc nói: “Chỉ là....??”
Khấu Trọng cười cắt ngang lời y: “Đều là huynh đệ một nhà, đệ có ngân lượng chính là huynh có ngân lượng, đâu có gì mà phải ngại.”
Tuyên Vĩnh thắc mắc: “Thiếu soái hà cớ gì mà đến Trường An?”
Khấu Trọng đem đề nghị của Tống Khuyết ra nói, đột nhiên phát hiện sắc mặt của Từ Tử Lăng có điểm quái dị, liền hỏi: “Lăng thiếu gia có chuyện gì thế?”
Từ Tử Lăng cười khổ đáp: “Chuyện này chỉ có thể nói riêng với ngươi!”
Khấu Trọng nói: “Không có chuyện gì không thể giải quyết. Hay là các người cùng ta đến Lịch Dương gặp lão gia trước, sau đó đến Quan Trung, trên đường còn có thể ghé thăm mỹ nhân Trường chủ nói vài lời. Lúc cực lúc vinh, Thương Tú Tuần nhất định sẽ rất vui khi gặp chúng ta.”
Hư Hành Chi nhíu mày: “Chuyện vẽ bản đồ nội thành Trường An phiền Hầu công tử nhọc công được không?”
Diệu bút của Hầu Hi Bạch trứ danh thiên hạ, đương nhiên hơn Khấu Trọng nhiều.
Hầu Hi Bạch vui vẻ đáp: “Chuyện đó cứ giao cho tiểu đệ.”
Khấu Trọng mỉm cười: “Hành Chi không cần quá lo lắng, ta đi rồi, Tống phiệt sẽ chủ trì đại cuộc, chỉ cần ta có thể thuyết phục lão gia truyền tin trong thiên hạ, Trầm Pháp Hưng, Tiêu Tiễn và Lâm Sĩ Hồng cùng tàn dư coi như bị chặt tay chân. Lý Thế Dân nhân vì đại tuyết cản đường không thể nam hạ, sau khi phong tỏa thủy đạo rồi, hắn chỉ đành ở lại phía Bắc thôi. Hiện giờ chuyện của bọn ta cũng rất gấp, không phải là nam chinh bắc thảo, mà làm sao huấn luyện cho được một đội tinh binh thiện nghệ về huyết chiến cận thân chờ dịp đánh chiếm Trường An. Lúc đó, thiên hạ trở thành vật trọng túi bọn ta, đến phiên Lạc Dương trở thành cô thành, luyện quân sẽ do Tuyên Vĩnh phụ trách.
Tuyên Vĩnh lĩnh mệnh đáp ứng.
Âm Hiển Hạc hỏi: “Lúc nào khởi trình?”
Khấu Trọng cười nói: “Tiểu đệ vốn định tối nay lên đường, cho các người có cơ hội cùng diện kiến Tống phiệt chủ, hiện tại thấy dáng vẻ Âm huynh như thế này, biết lão ca rất khó mà chờ lâu hơn, đã như thế, một khắc sau bọn ta sẽ đăng thuyền đông trình.”
Gã chuyển sang hỏi Từ Tử Lăng: “Có chuyện gì, lên thuyền nói được không?”
Từ Tử Lăng định nói nhưng thôi, đành phải đáp ứng.
Bận rộn cả thời thần khiến Khấu Trọng thiên hôn địa ám, gã phải nói chuyện cùng chư tướng, phải gặp mặt từng người, lắng nghe ý kiến của họ, lại còn phải thẩm duyệt ủy nhiệm trạng cùng hồ sơ do Hư Hành Chi chuẩn bị rồi ký tên đóng dấu, bận tối cả mắt, gã bắt đầu cảm nhận nỗi khổ làm hoàng đế.
Hư Hành Chi nói: “Làm Song Long tác kỳ huy do Chiếm Đạo cùng Phụng Nghĩa đề nghị, chúng thuộc hạ mọi người đều tán đồng, trừ khi Thiếu soái có ý khác, xin cho Hành Chi biết để cho chế tác thành vật thật.”
Khấu Trọng cười nói: “Mọi người đều bảo tốt, ta sao có thể phản đối. Hà! Không nghĩ ra được ta cùng Tử Lăng hai gã Dương Châu Song Trùng lại có thể biến thành rồng, đến giờ ta vẫn chưa có cảm giác chân thật.”
Hư Hành Chi hỏi: “Sau khi Tống phiệt chủ đến, bọn ta cùng ông ta hợp tác như thế nào?”
Khấu Trọng mỉm cười: “Hành Chi tựa hồ có điểm sợ ông ta, đúng không?”
Hư Hành Chi thở dài: “Tống Khuyết xuất thân hiển hách, uy danh quá thịnh, chỉ có Ninh Đạo Kỳ có thể sánh ngang, con người nổi tiếng như vậy, thiên hạ ai mà không úy kính?”
Khấu Trọng nói: “Yên tâm! Hành Chi nên biết chuyện tuyên bố ta làm hoàng đế, Ngọc Trí làm hoàng hậu là do Tống Khuyết chủ động đề xuất. Ông ta còn bảo ta thông báo cho thủ hạ biết rõ Tống gia quân trở thành Thiếu Soái quân, biến hai quân trở thành một, trên dưới đồng lòng. Về phương diện kiến thức này, so với lão nhân gia người, ta chỉ là loại tép riu. Bọn ta hiện thời phải cấp tốc phục hồi nguyên khí, trước khi đánh Quan Trung phải tận lực củng cố lãnh địa, giữ yên bên trong mới tính đến đánh bên ngoài. Đối phó địch quân phương nam, việc dụng binh nhất nhất do lão nhân gia xử lý, bọn ta biến thành hậu viện của người. Vật tư lấy từ vùng Lĩnh Nam của Tống gia, rồi dùng thủy lộ chi viện cho quân viễn chinh, khi Đại Giang nằm hoàn toàn trong tay chính là lúc chúng ta nhập Thục lấy Hán Trung và thời khắc quan trọng nhất đánh Trường An lúc này đã đến. Tính mệnh Dương công tuyệt không thể hy sinh vô ích, mỗi giọt nợ máu phải đòi lại bằng hết.”
Hư Hành Chi thở phào nói: “Thiếu soái giải thích rõ ràng rồi, thuộc hạ cất được nỗi lo trong lòng. Nhưng vẫn không hiểu tại thời khắc này, mọi chuyện của nước ta vẫn còn bề bộn, sao Thiếu soái lại nhất định đem thân đến Trường An?”
Khấu Trọng tựa vào thành ghế, thở dài một tiếng, suy nghĩ thẫn thờ hồi lâu, rồi nhìn ánh mắt đang chờ đợi của Hư Hành Chi, cười khổ đáp: “Để có thể đường hoàng xe ngựa tiến vào, ta nghĩ nhất định phải xác định hư thật mọi nơi trong thành rõ như nằm trong lòng bàn tay, từ đó tính toán được trước trận chiến kịch liệt trong thành nội. Nói cho đúng thì ta muốn tạm ly khai chiến trường, nghỉ ngơi một chút. Bất quá nếu ai hỏi, Hành Chi cứ trả lời thật đàng hoàng.”
Hư Hành Chi không biết nói sao, đành vâng lời.
Khấu Trọng đột nhiên hưng phấn nói: “Dùng binh phải dùng mưu, ta thật sự không hiểu biết gì, chỉ biết tranh thủ lão gia cùng Thương mỹ nhân đứng về phía chúng ta, được như vậy còn hơn chiến thắng nhiều trận trên chiến trường. Huống chi lần này ta chỉ ghé qua Trường An, nhanh thì nửa tháng, lâu thì một tháng là trở về Trần Lưu, còn dư hai tháng an toàn trong tiết mùa đông.”
Hư Hành Chi trầm tư một lúc, cuối cùng cũng lộ ra thần sắc vui mừng, gật đầu nói: “Thuộc hạ minh bạch rồi! Thiếu soái cứ yên tâm mà đi!”
Khấu Trọng định đàm luận với y những chuyện khác, thì Trần Trường Lâm đã như cơn lốc xộc vào, đến quỳ trước mặt Khấu Trọng nói: “Xin Thiếu soái làm chủ cho Trường Lâm!”
Khấu Trọng giật mình cả kinh, rời ghế nâng y dậy, nói: “Trường Lâm huynh cần gì phải như thế, cùng là huynh đệ một nhà, chuyện của huynh chính là chuyện của ta, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”
Hai mắt Trần Trường Lâm ứa dòng nhiệt lệ, bi ai nói: “Thỉnh Thiếu soái phái xuất một đạo quân cho ta đi đánh Côn Lăng.”
Khấu Trọng và Hư Hành Chi ngạc nhiên thì ít, đau đầu thì nhiều. Trần Trường Lâm có mối cừu hận hủy gia diệt tộc đối với cha con Trầm Pháp Hưng, do đó khi y nhận thấy thời cơ đã tới, nhất định là không thể nhẫn nại. Tiếc là tình thế hiện giờ quá phức tạp, Khấu Trọng không thể vì vấn đề cá nhân này mà làm ảnh hưởng đến sách lược toàn cục của Tống Khuyết. Mục tiêu chiến lược tối trọng yếu trước mắt là công hãm chỗ yếu hại nhất của quân Đại đường ở đại đô Trường An, những chuyện khác tạm thời phải gác qua một bên. Nhưng gã phải cự tuyệt Trần Trường Lâm như thế nào để khỏi khiến y phải thất vọng?
Gã nhìn thẳng vào mắt của Trần Trường Lâm, mỉm cười nói: “Đệ đã sớm nói rằng, chuyện của lão ca chính là chuyện của đệ. Huynh cứ tìm Tuyên Vĩnh thương lượng, chuyện luyện quân phải tiến hành khẩn trương, trước hết lấy Côn Lăng làm mục tiêu tấn công, tiện thể còn đang hăng sẽ kéo rốc tiến chiếm mẹ nó luôn Trường An. Không ai nắm rõ tình huống Giang Nam như huynh, vì thế có thể lợi dụng thanh thế hiện thời của chúng ta mà phái người đến Côn Lăng, ngầm mua chuộc và phân hóa tướng lĩnh thủ hạ của Trầm Pháp Hưng. Phàm nhân ai chẳng ham danh lợi, tham sống sợ chết, nếu biết Trầm Pháp Hưng không phải là đối thủ của chúng ta, khẳng định sẽ khiến chúng quy phục. Con bà nó! Chúng ta có thể tránh được nổi cực khổ công thành. Hà! Nhất cử lưỡng tiện, trên đời này quả là có chuyện như thế.”
o0o
Từ Tử Lăng hỏi: “Vì sao không thấy Vô Danh? Thiếu soái ngươi không mang nó theo bên mình ư?”
Khấu Trọng hỏi ngược lại: “Vì sao không thấy Lăng thiếu gia giới thiệu Lăng tẩu để ta thấy qua Lư Sơn chân diện mục? Tử Lăng mà cũng dám rời nàng ư?”
Từ Tử Lăng tức giận: “Tâm tình của ngươi tốt thật. Bất quá khi ngươi nghe ta nói qua chuyện này, nhất định sẽ phá hỏng tâm tình của ngươi.”
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: “Không cần phải dọa ta, ta không có chịu nổi tin xấu nữa đâu.”
Gió sông thổi đến, hàn khí bức người.
Hai gã đàm luận ở đuôi thuyền, thuyền chính là đấu hạm cực nhanh của Thiếu Soái quân, lại thuận theo Vận Hà nam hạ, tiến đến Đại Giang. Thuyền đưa Tử Từ Lăng đến Trần Lưu vẫn lưu ở ngoài thành, thuyền phu được Thiếu Soái quân tiếp đón nồng hậu.
Âm Hiển Hạc cùng Hầu Hi Bạch thấy hai huynh đệ gã có chuyện cần thương thảo, biết ý lui về phòng.
Từng đám mây dày đặc trên trời sà thấp xuống, không khí chuyển lạnh, cảnh tượng như đại tuyết đang đến.
Từ Tử Lăng ủ rũ nói: “Phi Huyên biết được bí mật của Dương Công Bảo Khố.”
Khấu Trọng thất thanh: “Cái gì?”
Từ Tử Lăng bèn kể hết những chuyện Sư Phi Huyên biết được sự chân giả của bảo khố ra.
Khấu Trọng hoảng hốt nói: “Chả trách Lăng thiếu gia nói phá nát tâm tình của ta, nhưng ta vẫn cảm thấy thoải mái phi thường, vì ta tin rằng Sư Phi Huyên không phải loại người như vậy, nàng không muốn trực tiếp rơi vào vòng chiến tranh, tạo ra bao nhiêu cảnh chém giết như thế.”
Từ Tử Lăng cười khổ nói: “Nhưng Thạch Chi Hiên có nói qua, cuộc chiến giành thiên hạ bây giờ đã chuyển sang chuyện giữa ngươi và Lý Thế Dân, Sư Phi Huyên không còn lựa chọn nào khác, nhất định sẽ xuất thủ can thiệp. Nếu như nàng tiết lộ bí mật bảo khố, Lý Thế Dân nhất định sẽ đoán biết đường đi nước bước của bọn ta mà có kế hoạch phản kích.”
Khấu Trọng chửi: “Con mẹ nó! Hắn biết rồi thì sao, cứ ra chiến trường đấu nhau oanh liệt một trận. Bất quá ta tin chắc mười phần rằng Phi Huyên không đến nỗi là người như vậy. Lăng thiếu gia nên nhớ lo nhiều tất loạn, bọn ta cứ đến xem qua bảo khố, là biết ngay chân tướng vấn đề.”
Từ Tử Lăng nói ra sự thật, nỗi ưu tự trong lòng nhẹ đi nhiều.
Khấu Trọng cười ha hả: “Để ta hồi đáp lại chuyện lúc nãy ngươi hỏi. Hiện giờ ta là chuyên gia trong việc hầu hạ Vô Danh, phục thị nó đủ mọi chuyện. Không thể mang nó vào Quan Trung, phải lưu lại trong quân. Hê hê! Ngươi cũng nên biết chúng ta có một vị tiểu muội rất khả ái, ngay cả Huyền Thứ còn có ý với nàng nữa kìa.”
Từ Tử Lăng kinh ngạc: “Tiểu muội?”
Khấu Trọng gật đầu: “Thì giống như tiểu muội vậy, chuyện này nói ra dài lắm, quan hệ nhân quả rất rắc rối, để sau này ta kể lại cho ngươi nghe. Đến lượt ngươi nói cho ta nghe chuyện của Thạch Thanh Tuyền.”
Từ Tử Lăng biết rõ “ý không tốt” của gã, từ từ đáp: “Ta cùng Thanh Tuyền tựa hồ không có duyên phận, nàng bằng lòng sau khi đi đến Tịnh Trai bái tế mẹ xong sẽ đến tìm ta.”
Khấu Trọng mừng rỡ reo lên: “Cung hỷ Lăng thiếu gia, cuối cùng cũng có bến đậu!” Rồi thở dài nói: “Ta có chuyện rất khổ não, xin lão ca hãy động não giải quyết giùm.”
Từ Tử Lăng kinh ngạc: “Tâm tình tốt đẹp của ngươi nguyên chỉ là giả trang, xem ra có liên quan đến mỹ nhân phải không?”
Khấu Trọng cười khổ đáp: “Đừng có chọc ta, chuyện khó khăn của ta chẳng dính dáng gì đến mỹ nhân hết, mà là vì ta không muốn làm hoàng đế.”
Từ Tử Lăng sững người: “Ngươi không nói chơi chứ! Đến nước này rồi mà ngươi còn nói không muốn làm hoàng đế, ngươi định ăn nói sao với Tống Khuyết? Tính làm sao với các huynh đệ đã từng vào sinh ra tử?”
Khấu Trọng không hề ngượng ngập đáp: “Do đó ta mới làm phiền tới đầu óc linh hoạt của ngươi giúp ta nghĩ ra kế sách chứ! Thấy Lý Uyên trên ngai hoàng đế thống khổ như thế nào, ta còn không biết tỉnh giấc sao? Lên ngôi hoàng đế cũng giống như tự giam mình, hoàng cung chính là nhà giam, nếu ta mà làm hoàng đế thì đừng có mơ cùng Tiểu Lăng ăn uống thoải mái ngoài đường, sống kiểu đó còn gì là vui thú? Lý tưởng của ta và Tiểu Lăng không khác nhau mấy, chỉ cần bách tính an định là đã không uổng quá kiếp này rồi. Nếu ta sau này có vợ có con, nhất định sẽ là xóm giềng với Tiểu Lăng ngươi, không có ngươi, phần đời còn lại ta sống thế nào?”
Từ Tử Lăng đột nhiên bật cười: “Chuyện này chỉ sợ không ai giúp ngươi được, vì ngươi không còn lựa chọn nào khác. Thiếu soái ngươi giờ một lòng vì vạn người trong thiên hạ mà tính toán, không nên chỉ nghĩ cho mình. Nói cho đúng, trong lòng ta ngoại trừ Lý Thế Dân, chỉ có ngươi là xứng đáng ngồi lên ngai hoàng đế. Vì ta biết ngươi sẽ tận lực mưu cầu hạnh phúc cho vạn dân, hơn nữa bọn ngoại tộc vì sợ ngươi mà không dám xâm phạm.”
Khấu Trọng ủ rũ không nói gì.
Từ Tử Lăng trầm ngâm nói tiếp: “Vấn đề trọng đại là ở Tống Khuyết, nếu ngươi làm hoàng đế, con gái của ông ta làm hoàng hậu thì đương nhiên không nói làm gì. Nhưng nếu ngươi lâm trận thối lui, không ai có thể đoán nổi ông ta sẽ phản ứng thế nào.”
Khấu Trọng đáp: “Ngoại trừ chuyện đó, bọn ta còn có hai vấn đế rất gấp rút cần phải giải quyết khác.”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên quay lại nhìn gã.
Khấu Trọng trầm giọng nói: “Đầu tiên là Lý đại ca, vô luận chúng ta bất mãn huynh ấy không lấy Tố tỷ mà cưới người khác thế nào, huynh ấy rốt cuộc vẫn là huynh đệ của bọn ta. Ngặt là huynh ấy đang ở Trường An, nếu bọn ta công thành, nhất thời lỡ tay, sau này lương tâm sẽ mãi không yên ổn.”
Từ Tử Lăng nhíu mày: “Có phải ngươi định khi đến Trường An nếu có cơ hội thì tìm gặp huynh ấy không?”
Khấu Trọng khoát tay: “Đương nhiên ta có tính đến chuyện đó, vì biện pháp tốt nhất vẫn là giáp mặt nói chuyện lợi hại với huynh ấy, khuyên huynh ấy lập tức rời Lý gia.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Huynh ấy không nghe đâu. Lý Tịnh là người thế nào, ngươi và ta đều biết rõ!”
Khấu Trọng nói: “Còn có một biện pháp khác là trước khi công thành thì bắt giam huynh ấy cùng Hồng Phất nữ, bảo toàn tính mạng cho phu phụ họ. Chuyện này cần Tiểu Lăng ngươi giúp ta mới được. Ngoài ra còn phải có Bạt tiểu tử, Hầu tiểu tử, Âm tiểu tử ba người. Nếu không thì khó mà hoàn thành.”
Từ Tử Lăng cười khổ đáp: “Đó cũng là một cách, tương đối ổn thỏa. Giờ ngươi đến Trường An đừng làm kinh động huynh ấy vội, tránh cho người ta phải khó xử. Hiện giờ không phải như trước, bọn ta đã thành tử địch của Lý gia, ở thế bất lưỡng lập với Lý Thế Dân. Chuyện khó xử kế tiếp là gì?”
Khấu Trọng để lộ thần sắc vui vẻ, nói khẽ vào tai gã: “Chúng ta đến thăm mỹ nhân Trường chủ, sao không nhân cơ hội mai mối Tống nhị ca cho Thương mỹ nhân luôn?”
Từ Tử Lăng thất thanh hỏi: “Ngươi không nói chơi đó chứ?”
Khấu Trọng nghiêm mặt nói: “Ta sao lại đem chuyện đó ra nói chơi được? Hiện giờ thời thế đổi thay, Thương mỹ nhân không còn coi bọn ta như mãnh thú thời thượng cổ nữa, nhất định sẽ rất vui vẻ gần gũi. Thương mỹ nhân và Tống nhị ca vốn đã tình chàng ý thiếp, chỉ cần bọn ta se sợi chỉ hồng là dẫn nước vào kênh thôi. Hà! Hơn nữa hôn sự này môn đăng hộ đối, đúng không nào? Không những chàng hữu ý thiếp hữu tình, mà còn là thế gia đối thế gia, cao quý cùng một đôi, Tống Khuyết nhất định không phản đối.”
Từ Tử Lăng hỏi thẳng: “Tống nhị ca và Thương Tú Tuần chỉ gặp nhau hai ba lần, lấy đâu ra tình chàng ý thiếp?”
Khấu Trọng mỉm cười: “Tâm tính của Thương mỹ nhân chắc ngươi biết rõ hơn ta, nếu không có hứng thú với Tống nhị cao sao mới gặp mà đã đàm luận với huynh ấy đến thiên hôn địa ám, địa ông trời hoang? Ôi! Ngươi còn không rõ sao? Đó chính là cách duy nhất để nhị ca không cần phải suốt đời ôm ấp bóng hình mẹ. Ngươi có cách gì khác hay ho không?”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Nhưng ta nghĩ không cần sốt sắng quá, nhỡ may khéo quá hóa vụng thì sao?”
Khấu Trọng vô cùng tự tin đáp: “Sơn nhân tự có diệu kế, bọn ta tạm thời không cần đề thân, nhưng phải vì tương lai tươi đẹp của họ mà vạch đường chỉ lối, gắn kết họ thành một, đến khi đó dẫu có trời gầm họ cũng không chịu nhả ra.”
Từ Tử Lăng nói: “Ngươi đối với ai cũng có cách thích hợp, sao với bản thân mình lại khó tìm đường đi nước bước thế?”
Khấu Trọng cười khổ: “Đó gọi là người trong cuộc thì tối, nên ta phải tìm cách học Lăng thiếu gia ngươi. Lúc nãy ngươi có đề cập đến Thạch Chi Hiên, gần đây ngươi có gặp ông ta không?”
Từ Tử Lăng kể lại chuyện ba lần gặp Thạch Chi Hiên, cuối cùng nói: “Hy vọng cảm giác của ta là sai, Thạch Chi Hiên đã không còn sơ hở nữa.”
Khấu Trọng không đồng ý đáp: “Ít ra thì ông ta không thịt ngươi cũng coi là sơ hở lớn. Sự thật thì ai chả thế, ví như Thạch Chi Hiên, Tống Khuyết đều có sơ hở.”
Từ Tử Lăng vội hỏi: “Tống Khuyết có điểm yếu?”
Khấu Trọng đáp: “Ta không biết có nên coi đó là điểm yếu không. Nhưng Tống Khuyết hình như có tình cảm đặc biệt với sư tôn của Sư Phi Huyên là Phạm Thanh Huệ, vì sợ gặp bà ta mà không dám đến Tịnh Trai đọc kiếm điển, như vậy có coi là điểm yếu không?”
Từ Tử Lăng ỉu xìu đáp: “Chuyện đó so với sơ hở của Thạch Chi Hiên căn bản là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
Mặt trời dần khuất vào vùng loạn sơn phía tây Vận Hà, yếu ớt hắt lên từng tia sáng xiên qua tầng mây dày đặc.
Khấu Trọng đột nhiên hỏi: “Bằng linh cảm của ngươi, có tin rằng sẽ giúp Âm tiểu tử tìm lại em gái của hắn không?”
Từ Tử Lăng hoang mang: “Ta không phải là thần tiên thì sao biết được?”
Khấu Trọng cười nói: “Về khoản này thì linh giác của ta hơn ngươi. Bởi vì ta biết luật nhân quả tuần hoàn của Phật môn. Mới nhận tiểu muội tử xinh đẹp như thế, có nhớ năm chúng ta cùng Thương mỹ nhân đến Tương Dương không? Trên đường đi tiểu muội tử định chôm tiền bạc của ta, ta bắt được nhưng chẳng hề trách cứ, lại còn cho một đĩnh vàng nữa. Vì điều đó, sau này nàng kịp báo tin cho ta biết mà tránh khỏi tai kiếp. Đó chính là nhân quả! Ngươi xảo ngộ Âm tiểu tử, chính là trúng phải nhân quả tuần hoàn, đã gieo nhân tất gặt quả. Khẳng định ngươi có thể lấy được đáp án từ mỹ nhân.”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Hy vọng như lời ngươi nói!”
Hai gã cùng có cảm giác, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên. Hoa tuyết phủ khắp trời từ từ rơi xuống.
Khấu Trọng há to miệng nuốt lấy một đóa hoa tuyết băng lạnh, hân hoan nói: “Thời kỳ quyết thắng trong hai tháng đã bắt đầu. Đông đi xuân lại, thiên hạ không còn là của Lý gia nữa, mà của Khấu Trọng ta. Từ quân sư hãy mau động não, giúp ta vượt qua kiếp nạn bị ép làm hoàng đế này.”

Hồi trước Hồi sau

"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.