Song long Đại Đường - Hồi 690

Song long Đại Đường - Hồi 690

Công tâm chi đạo

Ngày đăng: 27-09-2014
Tổng cộng 800 hồi
Đánh giá: 9.9/10 với 2708480 lượt xem

Khấu Trọng ủ rũ bước ra khỏi gian nhà tranh, đi đến bên cạnh Từ Tử Lăng đang đứng thẫn thờ trước bia mộ của Phó Quân Sước, cười khổ: “Ta thật không có cách nào thuyết phục y. Y giống hệt như lão tăng tham thiền nhập định, coi nhân tình thế thái như đống tro tàn, trên đời này không còn một sự vật nào có thể làm y động tâm nữa. Ta cứ nghĩ dựa vào ba tấc lưỡi của mình thì có thể thuyết phục y, lúc này mới biết là mình đã lầm to rồi”.
Từ Tử Lăng than thầm trong bụng, gã chứng kiến Tống Sư Đạo chẳng những lập bia mộ cho Phó Quân Sước mà còn tự dựng một gian nhà cỏ ở bên, rõ ràng đã quyết tâm bầu bạn cùng mẹ suốt đời. Gã sớm biết chuyện này không hay nhưng cũng chẳng có biện pháp nào để khuyên giải.
Khấu Trọng ân hận nói: “Lẽ ra bọn ta không nên nói cho y biết vị trí tiểu cốc này. Cha của y nói đúng, ‘nữ nhân ngươi yêu nhất chính là nữ nhân mà ngươi không bao giờ đạt được’. Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Từ Tử Lăng mắt chăm chăm nhìn vào bia mộ trống trơn không có khắc chữ nào, trầm giọng hỏi: “Ngươi và nhị ca đã nói chuyện gì?”
Khấu Trọng kê sát gần tai gã hạ giọng nói: “Ta đã tận dụng hết những lời hay ý đẹp, ví như y nên giúp đỡ khuyên vị mỹ nhân Trường chủ đứng về phía chúng ta hoặc đại loại như vậy, tất cả đều bị y cự tuyệt không thương tiếc. Y còn nói thêm là sinh hoạt tại tiểu cốc này đã mãn nguyện không gì bằng rồi. Ta chợt hoài nghi sự hấp dẫn của Thương Tú Tuần đối với y hoàn toàn là do chúng ta tưởng tượng ra mà thôi.”
Từ Tử Lăng quỳ gối trịnh trọng khấu đầu ba cái rồi đứng dậy nói: “Ta thử xem sao!”
Khấu Trọng nói: “Giả như không thuyết phục được y thì chúng ta cũng phải rời đi thôi. Chuyện này vốn không thể miễn cưỡng, phải để y cam tâm tình nguyện mới được.”
Từ Tử Lăng gật đầu đáp ứng rồi đi về phía ngôi nhà tranh nhỏ lập lòe ánh nến.
Bàn ghế giường ngủ trong nhà toàn là do Tống Sư Đạo tự tay chế tạo, đơn giản nhưng chắc chắn. Tống Sư Đạo đang ngồi yên trên ghế, sắc diện bình tĩnh. Y trông ốm hơn trước rõ rệt, khiến người ta cảm thấy sinh hoạt nơi u cốc vô cùng kham khổ.
Từ Tử Lăng ngồi xuống một cái ghế cách Tống Sư Đạo một cái bàn nhỏ, từ tốn nói: “Đệ tình cờ gặp Phi Huyên ở thành Long Tuyền, chỉ một lời vô tình của nàng đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của đệ. Đó quả là một đoạn hồi ức khó quên tại Long Tuyền, một đoạn hồi ức đau thương nhưng lại vô cùng mỹ lệ lay động lòng người.”
Tống Sư Đạo ngạc nhiên nhìn sang gã, đôi mày kiếm khẽ cau lại: “Bản lĩnh thuyết khách của Tử Lăng so với tiểu Trọng quả nhiên cao minh hơn hẳn, khiến ta tự nhiên cũng sinh lòng hiếu kỳ, rất muốn biết Sư Phi Huyên đã nói ra câu nói như thế nào.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Đệ không phải là muốn thuyết phục nhị ca đi làm việc gì, chỉ sợ nhị ca đi vào vết xe đổ của đệ. Không có câu nói của Phi Huyên, đệ có khả năng sẽ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được mình sai lầm ở chỗ nào, lãng phí sinh mệnh của chính mình cũng chẳng phải là đáng kể gì, bởi vì tự mình làm tự mình chịu, có trả giá đắt cũng đáng đời, nhưng làm hại đến người khác thì lỗi lầm này không thể nào tha thứ được.”
Tống Sư Đạo ngây người một thoáng rồi than: “Nói đi, Sư Phi Huyên lúc đó đã nói gì?”
Từ Tử Lăng chìm đắm trong những những hồi ức mỹ lệ đầy thương cảm, hai mắt ánh lên vẻ nhung nhớ miên man, nhẹ giọng đáp: “Nàng nói rằng đệ u mê không biết cách tính toán cho riêng mình. Lúc đó đệ lại hiểu lầm rằng nàng muốn ám chỉ rằng đệ không có dũng khí để theo đuổi nàng. Sự lầm lẫn ngọt ngào đó đã làm đệ không thể nào đè nén nổi tình yêu đối với nàng, đã cùng nàng phát sinh một đoạn tình cảm luyến ái thuần túy về mặt tinh thần, bắt đầu ở Long Tuyền, cũng kết thúc ở ngay tại Long Tuyền. Ngoại trừ Khấu Trọng, chẳng có ai biết được chuyện này. Đệ cũng không định nói với người thứ ba nào, nhưng đêm nay ở gần bên mẹ, không nhịn được lại tâm sự với nhị ca.”
Tống Sư Đạo lộ vẻ suy tư, một lúc sau mới hạ giọng nói: “Tại sao đệ lại nói với ta? Đệ nghĩ rằng ta nên quay về tranh thủ Thương Tú Tuần ư?”
Từ Tử Lăng nhẹ giọng: “Đó chỉ là bắt đầu của câu chuyện mà thôi, lời khuyên này của Phi Huyên chỉ là cảm xúc nhất thời vì quan hệ giữa đệ và Thạch Thanh Tuyền. Cho đến lúc ấy, đệ không dám có chút vọng tưởng nào đối với Sư Phi Huyên, vừa sợ bị nàng coi nhẹ, lại sợ hại đến thanh tu của nàng, chỉ đến lúc lửa tình bùng cháy trong lòng mới phát giác ra rằng bao nhiêu ức chế trước giờ đều là vô ích.”
Tống Sư Đạo đón ánh mắt của gã, hỏi: “Tại sao đệ trước sau vẫn không nghe theo lời khuyên của Sư Phi Huyên?”
Từ Tử Lăng nhìn ra mặt đất lởm chởm đầy đá vụn, chậm rãi đáp: “Phi Huyên đưa ra lời khuyên này là vì biết đệ không đi đến U Lâm Tiểu Trúc gặp Thanh Tuyền, không từ mà biệt, nhưng không biết là đệ vì hiểu lầm Thanh Tuyền, nghĩ rằng nàng không yêu đệ, nên ôm lòng lạnh ngắt như tro tàn rời khỏi đất Thục! Nhưng đến lúc đệ quay lại tiểu cốc để thăm Thanh Tuyền mới biết được mình suýt nữa đã mất đi cơ hội lớn nhất trong đời. Nếu không có lời khuyên của Phi Huyên, đệ và Thanh Tuyền sẽ cô đơn lẻ bóng suốt kiếp sống thừa này.”
Hai mắt của Tống Sư Đạo ánh lên những tia phức tạp, mày kiếm khẽ nhíu lại, nói: “Tử Lăng đúng là một viên ngọc quý được mài giũa, sao lại có thể hiểu lầm Thanh Tuyền được chứ?”
Từ Tử Lăng than: “Bởi vì nàng kêu đệ nên sống cuộc sống độc thân, câu nói này làm tổn thương đệ nghiêm trọng. Sau đó nghĩ lại, đệ bắt đầu hiểu rõ đệ đối với nàng tình thâm ý trọng tuyệt không kém hơn Sư Phi Huyên. Chuyện của đệ và Phi Huyên đã coi như xong, nếu đệ còn không tranh thủ giữ lấy Thành Tuyền thì chứng tỏ đệ không xứng đáng với tình yêu của nàng, tình yêu chân chính có thể xóa tan mọi chướng ngại do con người tạo nên, và có thể hy sinh bất cứ thứ gì cho đối phương.”
Tống Sư Đạo run giọng nói: “Ta đã hiểu dụng ý của đệ rồi. Ai! Ta phải làm gì đây?”
Từ Tử Lăng nói: “Nhị ca đừng trách đệ nói thẳng, mẹ chỉ là một giấc mộng mỹ lệ và đau thương mà nhị ca không thể nào thoát ra khỏi mà thôi! Đệ và Khấu Trọng dám khẳng định mẹ đối với nhị ca rất có hảo cảm, do đó mới dẫn theo bọn đệ lên thuyền của nhị ca, chỉ hận thời gian không cho hai người cơ hội phát triển thêm. Nhị ca và mẹ cũng tương tự như đệ và Phi Huyên, bắt đầu ở Đan Dương, kết thúc ở Đại Giang. Giả sử như mẹ không chết đi, bằng vào thù hận dân tộc giữa Cao Lệ và nước chúng ta, e rằng mẹ cũng đưa ra lời khuyên cho nhị ca tương tự như Phi Huyên, hiện tại chỉ là đệ và Khấu Trọng thay mẹ nói với huynh mà thôi. Nhị ca đi đến tiểu cốc này ẩn cư bên cạnh mẹ thì chỉ là vì bản thân mình, nếu nhị ca chịu cùng bọn đệ đi đến Phi Mã Mục Trường tranh thủ tình cảm của Thương Tú Tuần, thì mới có thể xem tình cảm của huynh và Thương Tú Tuần sâu đậm đến mức nào. Chuyện thành bại thế nào chỉ là thứ yếu mà thôi.”
Tống Sư Đạo yên lặng ngây người nhìn xuống đất một hồi lâu, chợt đứng phắt dậy, hai mắt lấp lánh thần quang, nói một cách dứt khoát: “Ta sẽ cùng các đệ về Phi Mã Mục Trường.”
Từ Tử Lăng nói: “Không phải theo bọn đệ về, mà nhị ca phải đơn đao phó hội, như vậy mới thể hiện được thành ý và dũng khí của nhị ca.”
Đang khi Tống Sư Đạo ngạc nhiên ngẩn người ra thì Khấu Trọng nãy giờ nghe trộm ở bên ngoài ập vào như một cơn gió, cười nói ầm ĩ: “Đệ đã thu thập hành trang cho nhị ca, lập tức lên đường đi thôi.”
Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng áp giải Tống Sư Đạo đến tận con đường đi vào Phi Mã Mục Trường rồi mới chia tay, dong ruổi về Ba Thục.
Khấu Trọng lần đầu vào đất Thục, trong lòng vẫn nhớ câu “đường vào đất Thục cheo leo nguy hiểm nhưng tuyệt đẹp”, lại không muốn bỏ qua cảnh quang hùng vĩ của Tam Hiệp. Đang do dự thì Từ Tử Lăng chọn lựa giùm gã: “Giả như tương lai ngươi thống nhất thiên hạ, ắt hẳn phải quay về Ba Thục tập hợp thủy sư, thuận đường diệt Tiêu Tiễn chứ tuyệt không muốn nằm gai nếm mật vượt qua Thục đạo, thôi thì lần này hãy ráng tận hưởng lạc thú xuyên núi băng rừng một phen đi!”
Cảm xúc dâng trào, Khấu Trọng nói: “Từ khi ly khai Dương Châu đến nay, bọn ta không còn phải lén lén lút lút, né trái tránh phải như xưa. Cảm giác đó đúng là rất thích thú.”
Bàn cãi chán chê, cả hai quyết định đi theo lộ tuyến nhập Thục mà Từ Tử Lăng vừa đi hồi đầu năm. Trước hết sẽ đến thành Thượng Dong ở phía đông Đại Ba Sơn, qua đêm ở khách sạn để bồi dưỡng tinh thần, chuẩn bị sớm hôm sau lên đường vào Thục.
Thành này trước đây thuộc về Chu Xán, do Chu Xán bại vong nên tình thế trở nên mờ mịt. Hiện tại các thế lực địa phương chủ trì đại cục, tạm thời vẫn đứng trung lập quan sát tình thế.
Cả hai tắm gội một phen thật thoải mái rồi Từ Tử Lăng trở về phòng đả tọa, còn Khấu Trọng thì ra ngoài nghe ngóng tin tức, khoảng nửa canh giờ sau mới quay lại: “Vùng này đúng là vô cùng kỳ thú, hết thứ lạ này đến thứ lạ khác, đúng là nơi thích hợp cho mấy lời nói vung nói vít.”
Khấu Trọng thần tình hưng phấn, đến giày dưới chân cũng không thèm cởi, nằm phịch ngay xuống giường. Từ Tử Lăng đang ngồi tĩnh tọa trong góc lườm gã một cái, chau mày nói: “Tối nay ngươi ngủ trên cái giường này có phải không?”
Khấu Trọng phá lên cười ha hả: “Lăng thiếu gia biến thành người yêu sự thanh tịnh từ khi nào thế? Nhất định là vì quen Phi Huyên, một mỹ nhân không dính chút bụi trần, nên cũng học đòi tập quán của nàng ta rồi chứ gì?”
Từ Tử Lăng tỏ vẻ bực bội: “Nói ít đi một chút, có tin tức gì mà khiến ngươi hưng phấn như vậy?”
Khấu Trọng ngồi xuống mép giường vui vẻ nói: “Lão gia đã không gạt chúng ta, người đã công báo khắp thiên hạ là sẽ toàn lực ủng hộ ta thống nhất thiên hạ. Tin tức đó cũng đã vang động đến tận tòa tiểu thành xa xôi này, là đầu đề bàn tán không dứt của mọi người, khiến uy phong của Lý tiểu tử chiếm Lạc Dương trở thành quá khứ. Tống Khuyết cũng được rất nhiều người đàm luận, trong đó phần lớn đều tin tưởng Tống Khuyết sẽ khởi binh ra khỏi Lĩnh Nam, thiên hạ không còn là của Lý gia nữa. Chỗ hay ho nhất là danh tiếng của ta ở chốn này hết sức tốt đẹp, ai ai cũng nói người dân ở Thiếu Soái quốc không phải nộp thuế, không bị bắt lính. Ha ha, không phải là không đánh thuế, chỉ là thuế đánh nhẹ hơn nhiều mà thôi!”
Từ Tử Lăng không hiểu hỏi lại: “Đây vốn không phải là lời bịa đặt, sao ngươi lại nói những lời này tràn ngập hang cùng ngõ hẻm?”
Khấu Trọng vui vẻ đáp: “Mấy lời đồn đại đã được tiểu não của ta sàng lọc rồi mới kể cho ngươi chứ. Đương nhiên là không một ai hiểu rõ được tình hình như ta rồi. Ta chẳng dám khẳng định tình huống tại Ba Thục cũng như vậy, nhưng có tin do khách thương đến từ Ba Thục truyền ra là Giải Huy không lý gì đến phản đối của tứ đại tộc, một mực theo ý mình tự tiện mời Đường quân nhập Thục. Hy vọng rằng đây là chuyện bịa đặt, bằng không thì chiến loạn là không thể tránh khỏi.”
Lại cười tiếp: “Nếu như vậy còn chưa đủ kỳ lạ thì còn một phiên bản khác nữa, cái gì mà Tây Đột Quyết đã bí mật liên minh với Lý Thế Dân để đối phó với Hiệt Lợi và huynh đệ Đột Lợi của chúng ta ở Đông Đột Quyết, lời đồn này làm người nghe được không biết nên cười hay nên khóc nữa, Lý Thế Dân làm sao có cơ hội để thiết lập quan hệ với Tây Đột Quyết cơ chứ.”
Từ Tử Lăng trầm giọng nhắc nhở: “Ngươi xem ra đã quên Vân Soái đã từng đến Trường An rồi sao?”
Khấu Trọng hơi giật mình, gật đầu đồng ý: “Ta đúng là hồ đồ, Vân Soái là Quốc sư của Tây Đột Quyết, bằng vào thủ đoạn tài trí của y, lọt vào kho châu báu đương nhiên không chịu về tay không. Chỉ cần thông qua đám khách thương Ba Tư sống tập trung ở Trường An thì có thể bí mật hội diện với Lý Thế Dân mà thần không hay, quỷ không biết.”
Từ Tử Lăng vẫn có chỗ không hiểu: “Những tin tức như thế toàn là cực kỳ cơ mật, làm sao lại có thể truyền đến Ba Thục một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thế này cơ chứ?”
Khấu Trọng lộ vẻ suy tư, trầm giọng nói: “Tự nhiên truyền tin tức ra bên ngoài nhất định phải có nguyên nhân gì đó, nghe đồn Giải Huy dám bỏ qua sự phản đối của tứ đại tộc, một mực làm theo ý mình là vì có người của hai dị tộc lớn phía bắc là Tây Đột Quyết và Đảng Hạng chống lưng, do đó người ta thấy có rất nhiều người Tây Vực ra vào Độc Tôn bảo.”
Từ Tử Lăng chau mày: “Điều này càng làm cho bọn ta thuyết phục Giải Huy thêm khó khăn.”
Khấu Trọng vỗ giường: “Lý Thế Dân ra chiêu này đúng là quá khéo, thông qua bọn ngoại tộc phía tây Ba Thục để khống chế Giải Huy, hèn gì Giải Huy dám đắc tội với nhạc phụ tương lai của ta, xem ra y quả thật có nỗi khổ không thể nói ra.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Ta ở chỗ Hi Bạch đã nghe qua tác phong hành sự của người này, y tuyệt không phải là kẻ chịu khuất phục trước uy hiếp của người khác, bên trong nhất định còn có khúc mắc gì, nói cho cùng bọn ta cũng không hiểu rõ Giải Huy cho lắm.”
Khấu Trọng gật đầu: “Nói đúng lắm! Hai mục tiêu cần phải công chiếm quan trọng nhất của Tống Khuyết chính là Hán Trung và Tương Dương. Nếu chiếm Hán Trung, đối với Giải Huy mà nói thì chẳng còn chừa lại đường lui nào, có thể thấy lão nhân gia không còn hứng thú đàm phán với Giải Huy nữa, cũng hiểu rõ Giải Huy đã chọn đứng về phe của Lý Thế Dân. Không biết Giải Huy dùng binh khí gì? Thanh danh địa vị trên giang hồ của y cũng gần với nhạc phụ tương lai của ta, xem ra không phải là kẻ tầm thường đâu.”
Từ Tử Lăng nói: “Chỉ xem sự kính trọng của An Long đối với y thì đã biết y dù sao cũng không phải là hạng tép riu rồi. Nhưng y dùng binh khí gì thì ta cũng không rõ.”
Khấu Trọng cười khổ: “Bọn ta ráng hết sức để tránh đổ máu, hy vọng có thể gặp may mắn, nếu không thì chỉ biết xem xem quyền đầu của ai cứng rắn hơn mà thôi.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Vì Giải thiếu phu nhân Tống Ngọc Hoa, đại tỷ của Ngọc Trí và nhị ca, bọn ta sao có thể nói đến chuyện buông xuôi được chứ? Bọn ta còn phải nghĩ cho trăm họ vô tội nữa.”
Khấu Trọng cười mơn: “Là tiểu đệ nói nhăng nói càng, để ta nghĩ kỹ lại xem sao! Hà, đáng tiếc là đầu của ta cứ trống rỗng, không nghĩ ra biện pháp gì, thôi thì chỉ biết tùy cơ ứng biến mà thôi.”
Từ Tử Lăng đồng ý: “Đầu của ta cũng trống rỗng y hệt ngươi, hà, như thế gọi là chuyện bất ngờ dồn dập, khiến người ta bó tay không biết làm sao.”
Khấu Trọng than: “Ai bảo đối thủ của bọn ta lại là Lý Thế Dân, y vĩnh viễn nắm vững thế chủ động, lần này cũng thể hiện tác phong nhất quán của y từ trước tới giờ. Chỉ có một chuyện khiến người ta không hiểu được, đây đã là chuyện bí mật không dám nói ra ngoài vì sao lại đồn rầm lên khắp hang cùng ngõ hẻm cơ chứ? Nếu truyền tới tai của Lý Uyên thì không biết Lý Uyên sẽ có phản ứng như thế nào đây?”
Từ Tử Lăng trầm ngâm: “Trực giác của ta cho thấy đây không phải là chuyện đồn thổi vô căn cứ mà là có người cố ý tiết lộ ra, mục tiêu là để đả kích Tây Đột Quyết hay là Lý Thế Dân. Bởi vì cho dù sức tưởng tượng của bọn người ăn không ngồi rồi có phong phú tới đâu cũng không thể nào nghĩ ra chuyện Lý Thế Dân bí mật hiệp nghị với Thống Diệp Hộ của Tây Đột Quyết.”
Khấu Trọng than: “Nếu như chuyện này là thật thì Lý Thế Dân thật là làm cho người ta thất vọng quá, so với cấu kết với Hiệt Lợi thì có phân biệt gì chứ?”
Từ Tử Lăng đáp: “Đương nhiên là khác biệt rất lớn, trong cuộc tranh bá ở thảo nguyên ngoài biên ải, Thống Diệp Hộ của Tây Đột Quyết trước giờ đều bị kém thế, nếu Thống Diệp Hộ đầu hàng Hiệt Lợi, thì Trung nguyên cùng một lúc phải ứng phó với địch nhân từ biên cương phía bắc và phía tây. Do đó cần phải chống lưng cho Tây Đột Quyết, dùng ngoại tộc chế trụ ngoại tộc, chính là chiến lược hợp lý nhất.”
Khấu Trọng hừ lạnh: “Nói không chừng Lý Thế Dân còn có ý riêng, thấy tình thế bất diệu thì có thể lập tức chạy tới Ba Thục liên kết với Tây Đột Quyết chống lại trung ương Đường thất. Con bà nó, nguyên tắc của ta là tuyệt không để bọn ngoại tộc bước vào đất của bọn ta nửa bước.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Chuyện thật ra như thế nào thì đợi chúng ta đến Thành Đô hiểu rõ đầu đuôi rồi hãy nói tiếp! Hoặc giả sự tình không đến nỗi như chúng ta tưởng tượng đâu.”
Khấu Trọng hỏi: “Bọn ta bí mật lẻn vào Thành Đô hay cứ đường đường chính chính vào thành qua cửa lớn?”
Từ Tử Lăng đáp: “Cứ làm cách nào tiện nhất là được, Thành Đô vẫn chưa là thiên hạ của nhà Lý, vẫn còn nằm trong tay của Giải Huy và tứ đại tộc, xem ra Giải Huy cũng không dám tùy tiện dùng vũ lực đâu.”
Khấu Trọng cười: “Dùng vũ lực thế nào chứ? Hai huynh đệ bọn ta không phải là trẻ nít mới xuất đạo dễ bị bắt nạt, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua chứ. Nước đến thì ngăn, binh đến thì đánh, con bà nó, nếu Giải Huy dám ngăn cản thì bọn ta cũng chẳng thèm khách khí nữa.”
Từ Tử Lăng can: “Đừng như vậy chứ, mới có thắng lợi một chút đã huênh hoang, giở giọng kiêu căng khoác lác, bọn ta bây giờ chỉ cầu hòa chứ không cầu chiến đâu.”
Khấu Trọng hai mắt lóe sáng tinh quang, trầm giọng: “Ta không phải là thắng lợi rồi kiêu căng, chỉ là con người trở nên thực tế hơn, nếu không nắm võ lực mạnh mẽ, hỏi xem có ai hứng thú nghe lời của ngươi nói chứ, có thể đánh mà cũng có thể hòa. Ta sẽ thuyết giảng lợi hại cho Giải Huy, ‘lợi’ là y có thể bảo gia an Thục, ‘hại’ là gia hủy nhân vong. Ta phải làm cho y biết rõ nếu đại quân xâm phạm, hai huynh đệ chúng ta có thể làm cho y loạn cào cào, chẳng những đấu lực mà còn đấu trí với y nữa.”
Từ Tử Lăng im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý: “Ta tuy không muốn thừa nhận nhưng phương pháp của ngươi chính là phương pháp khả thi duy nhất, cứ quyết định làm theo như vậy đi!”
Khấu Trọng nói: “Nếu Giải Huy tranh tiên một bước, hai tay dâng Hán Trung cho Lý Uyên thì nói cái gì cũng vô dụng, bọn ta phải làm thế nào?”
Từ Tử Lăng lộ vẻ suy tư, đáp: “Hy vọng lão gia đem tin tức ủng hộ ngươi truyền sớm một bước đến Ba Thục, bởi vì Giải Huy và lão gia hàng Đường cũng đều là do Phi Huyên ở bên trong đưa đường dẫn lối, lão gia hủy ước cũng là một chuyện thức tỉnh Giải Huy, để cho y suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động.”
Khấu Trọng nói: “Lý Uyên giết Lý Mật đúng là một nước cờ cực kỳ sai lầm, Lý Nguyên Cát xử quyết Đậu Kiến Đức trước mặt mọi người lại là sai lầm tiếp bước sai lầm, cũng là chứng tỏ Lý Thế Dân hiện giờ không còn đủ sức bảo hộ cho những người đầu hàng y nữa, thêm vào Lý Uyên là kẻ tàn ác không biết niệm tình xưa. Ba Thục có thể tránh được chiến họa hay không không phải là là do chúng ta quyết định mà tất cả đều nằm trong tay Giải Huy cả.”
Từ Tử Lăng đáp: “Sau khi đến Thành Đô chúng ta nhất định phải nghĩ cách gặp Giải thiếu phu nhân một phen, đó cũng là bước tiến đầu tiên của kế hoạch, về mặt này Trịnh Thạch Như có thể giúp bọn ta một tay.”
Khấu Trọng ngẩn người: “Người ngươi nói đến là Hà Nam Cuồng Sĩ Trịnh Thạch Như? Y và đại tỷ của Trí Trí có quan hệ thế nào?”
Từ Tử Lăng giải thích: “Người y yêu quý nhất là Trịnh Thục Minh, người mà bọn ta biết là nữ đương gia của Trường Giang liên minh, nàng ta lại là bạn thân trong khuê các với Giải thiếu phu nhân, do đó có thể an bài thỏa đáng cho bọn ta.”
Khấu Trọng hai mắt lóe sáng: “May mà có ngươi nhắc nhở, Trường Giang liên minh kết hợp sáu bang hội môn phái có thế lực ở Trường Giang, sức ảnh hưởng không phải là nhỏ, nếu Trịnh Thục Minh chịu đứng về phe bọn ta, thì sẽ tạo ra áp lực rất lớn đối với Giải Huy.”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Ngươi có thể thử xem sao, Trịnh Thạch Như là người hết sức sùng bái nhạc trượng tương lai của ngươi, có thể nói chuyện lợi hại với Trường Giang liên minh, du thuyết về hướng có lợi cho ngươi. Ngoài ra còn phải tranh thủ thêm tứ đại tộc Khương, Dao, Miêu, Di, bọn họ trước giờ vẫn ủng hộ Tống Khuyết, có bọn họ đứng chung thuyền với ngươi, Giải Huy chỉ còn nước đơn độc chịu khổ mà thôi.”
Khấu Trọng đứng vụt dậy: “Ta không còn muốn ngủ nữa, hay là tìm một quán cơm nào đó ăn cho no bụng rồi tiếp tục hành trình, để tránh trễ nải lỡ mất cơ hội tốt.”
Từ Tử Lăng vươn người đứng dậy: “Được lắm!” Hai gã thu thập số hành lý ít ỏi rồi rời khỏi khách sạn, sau khi ăn no bụng thì lên đường đi vào đất Thục.

Hồi trước Hồi sau

"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.