Song long Đại Đường - Hồi 701
Hiểu dĩ đại nghĩa
Ngày đăng: 27-09-2014
Tổng cộng 800 hồi
Đánh giá: 9.8/10 với 2708431 lượt xem
Tuy Khấu Trọng lặng lẽ cầm lái nhưng tâm hồn không đặt vào cái bè gỗ và dòng sông, gã nghĩ đến cuộc quyết chiến sắp xảy ra giữa Tống Khuyết với Ninh Đạo Kỳ, có lẽ cuộc chiến này đã vượt qua hạn định của giới tuyến. Mối quan hệ phức tạp đan xen giữa Tái nội với Tái ngoại, phong thổ nhân tình, giữa dân tộc với dân tộc, quốc gia với quốc gia đều tập trung ở đây.
Gã đi khắp thiên hạ, đã trải qua nhiều trận chiến lớn nhỏ, đánh thành giữ thành, đào vong hay truy kích, tất cả hun đúc thành kinh nghiệm quí báu phối hợp cùng với những kiến giải vừa rồi của Tống Khuyết đã khiến gã nắm rõ yếu tố hư thực mạnh yếu của hai bên địch ta. Gã giờ như được khai thông tâm linh, tiến vào cảnh giới “tỉnh trung nguyệt”, có thể nhìn thấy hư thực của kẻ địch.
Chưa bao giờ gã biết người biết ta như lúc này, chiến lược thống nhất thiên hạ ẩn hiện trong đầu gã. Gã hiểu khi quay trở lại Bành Lương, gã sẽ bỏ hết tất cả, bao gồm từ sở thích của cá nhân đến sự sinh tử của Tống Khuyết, lãnh đạo Thiếu Soái quân bước lên con đường thống nhất thiên hạ.
Gã làm thế không phải là vì muốn thỏa mãn ham muốn cá nhân mà muốn đem lại hòa bình và hạnh phúc cho trăm họ trong thiên hạ, họ đã chịu đựng đủ rồi, phải nên kết thúc cuộc chiến phân tranh trường kỳ này đi.
o0o
Ba người ngồi bên lò lửa, tiếp tục ăn bữa tiệc thịt sói nướng, bông tuyết không ngừng theo gió thổi vào trong cửa, ngọn lửa trong lò nhảy múa, đêm tuyết lạnh giá thế này khiến người ta có cảm giác khó quên.
Khả Đạt Chí cảm khái mà rằng: “Bây giờ Ba Thục đã trở thành nơi tránh họa lý tưởng cho rất nhiều người, Thiếu soái có thể an toàn rời khỏi Lạc Dương quay về Bành Lương, lại được Tống Khuyết xuất binh giúp đỡ, thế lực lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ lấy được miền Nam.
Từ Tử Lăng rất muốn hỏi y có phải người Đột Quyết các người định chuẩn bị đánh miền Nam hay không, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra.
Khả Đạt Chí tiếp tục nói: “Hiện tại tình thế rất có lợi cho Thiếu soái, tuy Lý Thế Dân diệt được Đậu Kính Đức, lại hạ Vương Thế Sung lấy được Lạc Dương, nhưng các người đột phá vòng vây bỏ chạy, Lưu Hắc Thát được Tào Trạm, Cao Nhã Hiền ủng hộ khởi binh phản Đường, hắn ta lại bị Lý Kiến Thành và các phi tần nói xấu trước mặt Lý Uyên, bảo hắn nhớ đến tình cũ với các ngươi, quyết tâm chưa đủ, khiến Lý Uyên cả giận, ba lần tuyên chiếu buộc y về Trường An giải thích, nghe nói nay y đang trên đường trở về Trường An. Nếu ta là Lý Thế Dân, ta sẽ đem quân đánh về Trường An để giải mối hận, ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa, phụ tử huynh đệ thì đã sao?”
Từ Tử Lăng thầm than, Lý Uyên làm thế chính là tự hủy trường thành, nếu Lý Thế Dân bị Ma môn hại chết, đại quân Đột Quyết sẽ lập tức phát động tấn công, triều Lý Đường sẽ nguy ngập. Gã buột miệng hỏi: “Lưu Hắc Thát tình hình như thế nào?”
Khả Đạt Chí lộ vẻ coi thường, nói: “Lý Thế Dân không còn, trách nhiệm lãnh binh phạt Lưu rơi vào tay Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông phụ cho y. Trước khi ta về Trường An, Lý Nguyên Cát và Lý Thần Thông cùng U Châu tổng quản Lý Nghệ hợp binh, quân số lên đến hơn năm vạn người, chặn đánh quân Lưu Hắc ở Nhiêu Dương, tuy chưa biết thắng thua nhưng Lưu Hắc Thát danh lừng Sơn Đông cho nên coi thường Lý Nguyên Cát, kẻ đánh trận nào cũng thua.”
Từ Tử Lăng ngẩn ra: “Thế lực của Lưu Hắc Thát mở rộng mau chóng đến thế sao?”
Khả Đạt Chí nói: “Lý Nguyên Cát xử tử Đậu Kiến Đức là điều thất sách nhất, có điều Lý Uyên làm ngơ, điều này khiến trăm họ Sơn Đông cực kỳ phẫn nộ, cựu bộ hạ của Đậu Kiến Đức đến hơn vạn người muốn phục thù cho chủ, máu trả bằng máu. Binh pháp chiến lược của Lưu Hắc Thát đúng là cũng rất xuất sắc, trước tiên chiếm Trương Nam, rồi phá Bá Huyện, thích sử Ngụy Châu của nhà Lý Đường là Quyền Uy cùng với thích sử Cương Châu Quá Nguyên Tường đều bị Lưu Hắc Thát chém đầu, nay thế Lưu Hắc Thát như chẻ tre, người theo về đông đảo, Từ Nguyên Lãng, kẻ đã đầu hàng nhà Đường sau khi bắt nhốt sứ của nhà Đường là Mạnh Ngạn Sư, cầm binh hưởng ứng với Lưu Hắc Thát, được phong làm Đại Hành Đài Nguyên Soái. Nếu Lưu Hắc Thát có thể chống chọi cho đến khi Thiếu soái lên miền Bắc, Trường An khó thoát khỏi sụp đổ, dù có Lý Thế Dân thì đã sao?”
Rồi y ngập ngừng nói: “Nghe đồn Lưu Hắc Thát có quan hệ khắng khít với các ngươi, có chuyện này không?”
Từ Tử Lăng đang thấy nhức đầu, sự trỗi dậy của Lưu Hắc Thát khiến thiên hạ càng thêm loạn, gã thầm than rồi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng sau này quan hệ giữa bọn ta như thế nào, e rằng chỉ có trời mới biết.”
Khả Đạt Chí nhìn Âm Hiển Hạc, mỉm cười: “Nghe nói Âm huynh đi cùng với Tử Lăng, Âm huynh vẫn giống long tuyền, không thích nói chuyện.”
Âm Hiển Hạc gượng nhếch mép cười, tỏ vẻ thân thiện, vẫn không nói gì.
Khả Đạt Chí quay sang Từ Tử Lăng nói: “Có phải Tử Lăng sắp đến Trường An không?”
Từ Tử Lăng gượng gạo nói: “Sắp đến Trường An làm chút việc riêng, chẳng quan hệ gì với đại nghiệp của Khấu Trọng, Khả huynh có lời khuyên gì dành cho ta không?”
Khả Đạt Chí trầm giọng nói: “Chỉ có một câu, không nên ở lại Trường An lâu dài.”
Từ Tử Lăng biết mình và y tuy chưa đến nỗi có xung đột chính diện, nhưng dẫu sao cũng có lập trường đối địch, mà Khả Đạt Chí chịu nói ra câu này thật hiếm có, bởi vậy mới gật đầu.
Khả Đạt Chí nói: “Còn có một việc, Cao Lệ Vương chính thức gởi thư cho Lý Uyên, bảo rằng đệ nhất cao thủ của Cao Lệ là Dịch Kiếm đại sư Phó Dịch Lâm sẽ thay mặt Cao Lệ đến Trường An gặp Lý Uyên, thuận tiện học hỏi võ học của Trung nguyên, xem ra y có ý khiêu chiến Ninh Đạo Kỳ hoặc Tống Khuyết để lấy tiếng cho Cao Lệ, nếu y có thể thủ thắng còn có hiệu quả hơn đánh một trận.”
Từ Tử Lăng thấy không ổn, Phó Dịch Lâm từ xa đến, nào chịu bỏ qua cho gã và Khấu Trọng, vấn đề là họ không thể để uy danh của sư phụ của mẹ tổn hại, khiến họ tiến lui đều khó. Khả Đạt Chí hai mắt ánh lên vẻ khác thường, buồn bã nói: “Bọn Tú Phương sẽ cùng hắn trở về.”
Từ Tử Lăng nói: “Ta vừa mới gặp Liệt Hà.”
Khả Đạt Chí giật mình, hai mắt đầy sát cơ, trầm giọng nói: “Tên tiểu tử đó ở đâu?”
Từ Tử Lăng nói: “Hắn muốn cướp Ngũ Sắc thạch của ta cùng Hứa Khai Sơn, Tân Na Á và Đoàn Ngọc Thành che mặt đánh lén bọn ta, cho nên ta và Âm Hiển Hạc nửa đêm rời khỏi Hán Trung, gặp phải huynh, đúng là chúng ta có duyên với nhau, hoặc là số của Tống Kim Cương vẫn còn chưa tận.”
Khả Đạt Chí giật mình: “Có đúng là Hứa Khai Sơn không?”
Từ Tử Lăng nói: “Có hóa thành tro ta cũng nhận ra y, huống chi chỉ là che mặt.”
Khả Đạt Chí mỉm cười: “Phải chăng Tử Lăng đã đoạt lại Ngũ Sắc thạch từ cô ả xinh đẹp đó, nghe nói ả đánh cắp Ngũ Sắc thạch chạy ra Tái ngoại, may mà lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, rốt cuộc Ngũ Sắc thạch cũng trở về lại với Tử Lăng.”
Từ Tử Lăng nói: “Đúng là như vậy, ta đến khách sạn ở trọ, không ngờ gặp Mỹ Diễm phu nhân cũng ở đó. Lúc đó có người của Đại Minh Tôn giáo âm thầm theo dõi, thấy ta lấy Ngũ Sắc thạch, liền thông báo cho bọn Hứa Khai Sơn, sau đó bọn chúng mới đánh lén.”
Khả Đạt Chí nói: “Đại Minh Tôn giáo nhờ có Dương Hư Ngạn se chỉ luồn kim, được Lý Uyên chấp thuận đã xây chùa lập miếu tại Trường An, nào ngờ Thạch Chi Hiên trong cơn đau đớn đã xuống tay giết chết Sa Phương và tùy tùng của y chẳng chừa một mống, bây giờ Ngũ Sắc thạch lại rơi vào tay Tử Lăng, bọn chúng đúng là xui xẻo, hay là chúng ta đến Hán Trung xem náo nhiệt, Liệt Hà là của ta, Hứa Khai Sơn là của Tử Lăng, thế nào?”
Âm Hiển Hạc trầm giọng nói: “Hứa Khai Sơn là của ta.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Chúng ta không cần phân định rõ ràng như thế, Đại Minh Tôn giáo âm thầm làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, chỉ hành vi trộm cướp cũng là tội đáng muôn chết, nếu để bọn chúng chạy về Ba Tư, không biết có bao nhiêu người lại bị hại nữa. Điều khó khăn duy nhất là Đoàn Ngọc Thành, hắn dẫu sao cũng là huynh đệ của Song Long bang, ta không nỡ thấy hắn tiếp tục chấp mê bất ngộ.”
Khả Đạt Chí hỏi: “Tử Lăng có đề nghị gì?”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Đây là một nút thắt khó gỡ, bọn chúng quyết không chịu bỏ Ngũ Sắc thạch, sớm muộn gì cũng đuổi theo. Chao ôi!”
Khả Đạt Chí thắc mắc: “Có lúc ta cũng không hiểu đệ và Khấu Trọng, hắn bất nhân thì ta bất nghĩa, cần gì lưu luyến nữa, đệ không ra tay được, ta sẽ làm hộ, đây là thời cơ tốt nhất để nhổ cỏ tận gốc Đại Minh Tôn giáo.”
Âm Hiển Hạc lên tiếng: “Bỏ qua cơ hội này, chúng ta sẽ mãi mãi không có dịp đòi lại công bằng cho các âm hồn bị Đại Minh Tôn giáo hại chết.”
Từ Tử Lăng buồn bã nói: “Thôi được! Nhưng Đoàn Ngọc Thành vẫn chưa làm việc gì quá đáng, mong các vị tha cho hắn một lần!”
Khả Đạt Chí nói: “Để tránh có cá lọt lưới, ta và Âm huynh sẽ quan sát lúc nào có thể ra tay khiến bọn chúng trở tay không kịp.”
Nói xong cùng Âm Hiển Hạc phóng ra cửa sổ.
Chỉ còn lại Từ Tử Lăng ngồi một mình bên đống lửa, lòng gã cảm khái muôn phần, sự phân tranh của con người cứ đến như thế, sự khác biệt giữa người với người hình thành sự đối nghịch về tư tưởng và lợi ích, có cuộc phân tranh giữa các tôn giáo tín ngưỡng, lãnh thổ, chủng tộc và quốc gia khác nhau tạo thành các cuộc xung đột liên miên dưới các hình thức khác nhau, mà các nhân tố khiến các cuộc đấu tranh không bao giờ tắt, chỉ có thể nhờ vào các lực lượng để giữ cân bằng.
Gã hy vọng có thể thoát khỏi tất cả những gì khiến con người ưu phiền, ẩn cư nơi mảnh đất lành cách xa trần tục, hưởng thụ cuộc sống yên bình.
Nhưng đây cũng chỉ là ước mơ xa vời.
Từ khi gặp lại Sư Phi Huyên ở Thành Đô, lòng gã chẳng thể nào yên được, hai cuộc nói chuyện với Âm Hiển Hạc khiến gã nhận thức rằng Trung nguyên sẽ có một đại họa, mà cơ hội giải quyết đang ở phía trước mặt, bỏ qua cơ hội này thì chẳng còn cách nào.
Vì muốn đem lại hạnh phúc cho muôn dân thiên hạ, vì tình yêu của gã đối với Sư Phi Huyên, gã hạ quyết tâm phải xóa bỏ mọi khó khăn, xoay chuyển thế cục trước mặt, dẫu cho sau này có thất bại thì gã cũng đã cố gắng lắm rồi, gã không thẹn với bản thân, cũng không phụ lòng mong mỏi của Sư Phi Huyên.
Theo sự thực trước mắt, nếu gã vẫn không chịu thay đổi thái độ tích cực, Lý Thế Dân sẽ bị Lý Kiến Thành hại chết với sự đồng ý ngầm của Lý Uyên. Nếu gã chẳng hề biết gì chuyện Lương Sư Đô âm thầm vận chuyển hỏa khí, thì sẽ không thấy được sự cần thiết ở mặt này. Lý Thế Dân bắt buộc bỏ tướng sĩ trở về Trường An có nghĩa là đã tạo cơ hội cho Lý Kiến Thành, các nhánh trong Ma môn và người Đột Quyết trừ đi cái đinh trong mắt.
Lý Thế Dân sắp gặp nạn mà gã không thể làm ngơ, nhất là khi gã đã hiểu và nhận thức được thế cuộc trong thiên hạ.
Chợt gã cảm nhận có điều gì khác lạ.
Từ Tử Lăng ngừng suy nghĩ mông lung, trầm giọng quát: “Ngọc Thành đã đến đây, hãy nghe ta nói vài câu, nếu không ta bóp nát Ngũ Sắc thạch.”
o0o
Giả sử Tống Khuyết chiến bại thân vong, cuộc phân tranh trong thiên hạ được quyết định bởi sự thắng thua giữa Khấu Trọng với Lý Thế Dân, mà điểm mấu chốt là ai có thể giành được quyền khống chế Lạc Dương.
Cạm bẫy ở Giang Đô chỉ là chuyện sớm muộn, Lý Tử Thông bại vong, Trầm Pháp Hưng khó tự giữ mình, lúc đó Phụ Công Hựu chỉ còn có nước chờ chết, quyền khống chế Trường An sẽ rời vào tay Khấu Trọng gã, Tiêu Tiễn thế cùng đành chịu lép, khó làm được gì nữa.
Trong tình thế này, Tống Trí càng một lòng kềm chế Lâm Sĩ Hồng, khiến y không thể động đậy.
Gã không cần phí sức tấn công Tiêu Tiễn hoặc Lâm Sĩ Hồng, chỉ dựa vào Đỗ Phục Uy thì có thể giữ vững miền Nam, sau đó tập trung binh lực, khi thời cơ chín mùi sẽ chia đường tiến lên phía Bắc, lập lại sách lược năm xưa Lý Thế Dân đánh Lạc Dương của Vương Thế Sung, trước tiên hạ dần những thành trì bên ngoài Lạc Dương, phong tỏa đường thủy, chặt đường giao thông thủy lục giữa Trường An với Lạc Dương, cô lập Lạc Dương, Lý Thế Dân giỏi thủ, Khấu Trọng gã giỏi công.
Trải qua cuộc chiến ở Lạc Dương, gã đã hiểu thấu kình địch trên chiến trường này.
Bất luận là cuộc chiến Thái Nguyên, cuộc chiến Bách Bích hoặc cuộc chiến Lạc Thủy, cuộc chiến Hổ Lao, Lý Thế Dân đều dùng sách lược hậu phát chế nhân, khiến y giữ được uy danh đánh mãi không bại. Y chưa bao giờ đánh trận mà chưa chắc chắn, giỏi tạo thời cơ, lấy khỏe đợi mệt, đợi cho kẻ địch sức cùng lực kiệt, sĩ khí xuống thấp mới tấn công.
Trong cuộc đấu tranh với Lý Thế Dân, Khấu Trọng gã không ngừng phạm sai lầm, cũng từ đó không ngừng học tập, cho đến đêm nay gã hoàn toàn nắm được chiến lược “Đánh trước không thể thắng, đợi địch sẽ thắng”, còn gã dùng chiến lược Huyền Giáp tinh binh xông trận, phá trận, loạn trận, hai quân chưa đánh, trước tiên đã phá đường lương thực của địch và truy cùng đuổi tận.
Sai lầm của Lý Thế Dân là bỏ qua cơ hội giết chết mình ở Lạc Thủy, đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời quân sự của y.
Tuyết dần ngừng rơi, cảnh vật rõ ràng sáng sủa hơn cũng giống như cõi lòng Khấu Trọng bây giờ.
Chưa có lúc nào gã cảm thấy nắm chắc phần thắng như bây giờ.
o0o
Đoàn Ngọc Thành xuất hiện ở ngoài cửa, bỏ nón xuống, lộ ra bộ mặt anh tuấn nhưng mệt mỏi, rồi bước sải vào trong quán, đến bên cạnh bếp lửa.
Từ Tử Lăng chậm rãi nói: “Ngồi xuống!”
Đoàn Ngọc Thành hơi do dự, rồi vẫn từ từ ngồi xếp bằng xuống, trầm giọng nói: “Chúng ta còn có gì để nói nữa?”
Từ Tử Lăng bình tĩnh nói: “Ta không hiểu tại sao hiểu biết của ta về quí giáo và cách nhìn của Ngọc Thành khác biệt quá lớn như vậy, nhưng đối với ta, Đại Minh Tôn giáo của huynh chỉ là một nhóm người cắm lá cờ tôn giáo, bên trong âm thầm làm toàn chuyện xấu xa, không thể thay thế cho chính giáo ở Ba Tư. Giả sử Ngọc Thành có thể thuyết phục ta chuyện trộm cướp và quí giáo chẳng có liên quan gì với nhau, An Lạc Tu án cũng chẳng có liên quan gì với Hứa Khai Sơn, ta sẽ lập tức hiến dâng Ngũ Sắc thạch.”
Đoàn Ngọc Thành lúc đầu giận dữ, nhưng nghe được một nửa thì nhíu mày, lắc đầu: “Ta cũng không biết huynh nói gì.”
Từ Tử Lăng chợt quát: “Không ai có thể đến gần, nếu không ta lập tức bóp nát Ngũ Sắc thạch.”
Rồi gã đưa mắt nhìn Đoàn Ngọc Thành, tiếp tục nói: “Hãy nói rõ cho ta biết, Từ Tử Lăng này có phải là kẻ nói dối hay không!”
Đoàn Ngọc Thành ngẩn ra trong chốc lát rồi lắc đầu: “Huynh không phải là kẻ thích nói dối!”
Từ Tử Lăng nói: “Vậy ta sẽ nói cho huynh biết, Đại Long Đầu của Trị Thủy Bang Vô Hoa Giả là người của Đại Minh Tôn giáo, đây là chuyện có thể chứng thực, tại sao người của quí giáo phải giấu huynh. Kẻ đứng đầu bọn trộm cướp là Cung Kỳ, chắc huynh cũng biết Cung Kỳ, biết hắn là người của các người. Từ Tử Lăng này đã nói hết lời. Nếu huynh còn chấp mê bất ngộ thì hãy nhờ cây kiếm mà lấy lại Ngũ Sắc thạch đi!”
Đoàn Ngọc Thành trừng mắt nhìn gã, chẳng nói gì.
Từ Tử Lăng biết y lúc nào cũng có thể rút kiếm, gã chép miệng: “Hơn ai hết, huynh nên hiểu ta không phải là hạng tùy tiện vu oan giá họa cho người khác, ta càng không phải vì sợ bất cứ ai mà bịa ra chuyện này. Kẻ nào làm chuyện bất nghĩa sẽ tự chôn thây, chỉ cần Đại Tôn của huynh đúng là Hứa Khai Sơn thì có thể chứng thực những điều ta nói không phải dối trá. Hắn là chủ mưu của An Lạc Tu án, chuyện này huynh có thể hỏi lại Bá Vương Đỗ Hưng, Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn xưa nay quan hệ khắng khít, tình như thủ túc.”
Đoàn Ngọc Thành hơi ngạc nhiên, sát khí giảm bớt, rõ ràng Từ Tử Lăng đã nói đúng.
Từ Tử Lăng cười ha hả, quát lớn: “Đại Tôn, nếu ông bỏ khăn che mặt trùm đầu ra mà không phải là Hứa Khai Sơn tôi đã quen biết, tôi sẽ lập tức tặng Ngũ Sắc thạch cho ông mà chẳng cần điều kiện gì.”
Tiếng gió nổi lên, Hứa Khai Sơn lướt đến cửa, trầm giọng nói: “Từ Tử Lăng toàn nói những lời vớ vẩn, Ngọc Thành sẽ không bị dao động bởi những lời nói dối của ngươi đâu.” Rồi lại ngó quanh quất, nói: “Bằng hữu của ngươi đi đâu rồi?”
Từ Tử Lăng nhìn Đoàn Ngọc Thành chằm chặp, trầm giọng nói: “Là ác hay thiện chỉ trong một ý niệm của Ngọc Thành.”
Đoàn Ngọc Thành đưa mắt nhìn bếp lửa, khẽ nói: “Dám hỏi Đại Tôn, thổ phỉ có phải là người của chúng ta không?”
Hứa Khai Sơn sững người, cả giận nói: “Lẽ nào Ngọc Thành ngươi đã bị hắn xúi giục? Sao dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.”
Từ Tử Lăng thấy hơi an ủi, dẫu sao Đoàn Ngọc Thành cũng là người có bản tính thiện lương, đã bắt đầu nghi ngờ Hứa Khai Sơn.
Tân Na Á xuất hiện bên cạnh Hứa Khai Sơn, rít lên: “Ngọc Thành, có chuyện gì đợi giải quyết hắn rồi tính tiếp.”
Từ Tử Lăng mỉm cười nói thẳng: “Ngươi dám phủ nhận Thượng Quan Long là người của các ngươi không?”
Tân Na Á sững người rồi nói: “Ngươi chớ nói càn.”
Lần này đến phiên Đoàn Ngọc Thành giật mình, y đã nghi ngờ từ lâu, vả lại y chẳng phải là người ngốc nghếch, lại thêm y rất hiểu con người của Tân Na Á, đương nhiên có thể cảm nhận được Tân Na Á đang dối lòng.
Từ Tử Lăng không để Hứa Khai Sơn hoặc Tân Na Á có cơ hội lên tiếng, gã cười nói: “Xin hỏi Liệt huynh có ở bên ngoài không? Tại sao không xuất hiện chào hỏi vài câu.”
Tiếng gió bên ngoài vù vù, không có phản ứng gì.
Khả Đạt Chí hừ lạnh một tiếng, quát: “Tên tiểu tử này đã chạy mất rồi!”
Hứa Khai Sơn và Tân Na Á nghe thế đưa mắt nhìn nhau, lấy làm thất kinh vì Liệt Hà đã bỏ chạy, đồng thời cũng là vì sự xuất hiện của Khả Đạt Chí.
Đoàn Ngọc Thành chậm rãi đứng dậy.
Từ Tử Lăng nhíu mày, hoàn toàn không đoán được Đoàn Ngọc Thành sẽ đứng về phía nào. Giọng nói của Khả Đạt Chí lại vang lên sau lưng Hứa Khai Sơn: “Không xong rồi.”
Thì ra Liệt Hà phát hiện Khả Đạt Chí, biết đại thế đã mất, lại thấy Đoàn Ngọc Thành dao động, hơn nữa Đại Minh Tôn giáo đã như mặt trời ngã về Tây, không thể làm được gì nữa nên mới bỏ Hứa Khai Sơn mà đi.
Từ Tử Lăng đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Là địch hay bạn, Ngọc Thành nói với ta một câu.”
Ánh mắt của ba người đứng ngoài đều nhìn về phía Đoàn Ngọc Thành, chờ đợi câu trả lời của y.
"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.