Song long Đại Đường - Hồi 708

Song long Đại Đường - Hồi 708

Đại tri tam yếu

Ngày đăng: 27-09-2014
Tổng cộng 800 hồi
Đánh giá: 8.9/10 với 2708857 lượt xem

Từ Tử Lăng đưa tay định gõ cửa, một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai: “Cửa không cài then, xin mời quí khách cứ tự nhiên.”
Từ Tử Lăng giật mình. Gã hoàn toàn không thể cảm nhận được ngoài sân Ngọc Hạc am đang có người, mà giọng nói đó chắc chắn không phải của trụ trì Thường Thiện ni, vậy thì ai đây? Đương nhiên chẳng phải là hạng tầm thường. Gã đến Ngọc Hạc am chỉ mong muốn có thể gặp được Sư Phi Huyên, dù cho khả năng ấy có mong manh đi nữa nhưng dù sao cũng có thể dò hỏi hành tung của Sư Phi Huyên. Tìm không được nàng, gã cũng có thể cho nàng biết mình đang tận lực và hết sức mong muốn được gặp nàng.
Gã đẩy cửa bước vào Ngọc Hạc am. Trong sân có bảy tám đống tuyết, cành cây ngọn cỏ trong sân đều trĩu nặng tuyết, một màu trắng bạc giăng giăng khắp am vắng.
Bên cạnh một đống tuyết to như quả đồi nhỏ có một nữ ni bình phàm mắt thanh mày tú, mình mặc áo bông màu xám, tay cầm xẻng xúc tuyết nhẹ nhàng bước tới, thản nhiên nhìn gã.
Từ Tử Lăng tiếp xúc với ánh mắt của nữ ni, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị khó hình dung được, giống như tiếp xúc với một thế giới tâm linh thần thánh vô biên không thể đo lường nổi.
Nữ ni ấy nhìn khoảng ba mươi tuổi, nhưng vẻ mặt hờ hững như đã nhìn rõ thế tục, có vẻ như không còn bất cứ thứ gì trên đời có thể khiến cho nàng động lòng nữa.
Cái đầu trọc lóc càng làm nổi bật khuôn mặt xinh xắn tuyệt trần của nàng, khiến người ta quên cả lòng phàm tục, tựa như chẳng hề nhớ đến thế giới bên ngoài nữa, không gợn trong lòng một chút hành vi bất kính nào đối với nàng.
Từ Tử Lăng giật mình, cung kính thi lễ: “Xin hỏi sư thái xưng hô thế nào?”
Nữ ni nhẹ nhàng đặt cái xẻng xúc tuyết xuống, chắp tay hoàn lễ: “Nếu bần ni đoán không sai, vị này nhất định là Từ Tử Lăng thí chủ, đến đây muốn tìm tiểu đồ Phi Huyên.”
Từ Tử Lăng chấn động: “Thì ra là Phạm Trai Chủ.”
Phạm Thanh Huệ khẽ niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói: “Xin mời Tử Lăng theo bần ni!”
o0o
Một bóng người lướt vào như một cơn gió, nhảy chồm lên vai Khấu Trọng, đó chính là Tiểu Hạc Nhi đang cải dạng nam trang, nũng nịu nói: “Tiểu Hạc Nhi phải theo đại ca đến Giang Đô.”
Khấu Trọng tạm ngừng công việc thẩm duyệt sắc lệnh khiến gã khổ não, than rằng: “Muội tưởng ta đi du sơn ngoạn thủy đó sao?”
Tiểu Hạc Nhi không chút khách khí, ngồi xuống trước mặt gã cười nũng nịu: “Đại ca du sơn ngoạn thủy chớ gì nữa. Đâu phải người ta lần đầu tiên lên chiến trường, biểu hiện chuyến trước cũng không tệ mà! Chí ít cũng không cản trở đại ca, còn chịu trách nhiệm chiếu cố bảo bối vô danh cho đại ca.”
Khấu Trọng nhún vai cười: “Muội cứ đòi đi đây đó thì ta cho muội đi đã luôn.”
Tiểu Hạc Nhi vui sướng nhảy lên reo: “Thành công rồi, thắng trận rồi. Muội phải đi báo cho Huyền Thứ công tử.”
Trước khi nàng ra ngoài, Khấu Trọng nhìn nàng cười nói: “Tại sao muội tự gọi mình là Tiểu Hạc Nhi?”
Tiểu Hạc Nhi hơi giật mình, khẽ hỏi: “Đại ca không thích cái tên này sao?”
Khấu Trọng cả cười trêu chọc: “Chân của tiểu muội tử còn dài hơn cả nam nhi, chẳng khác gì con hạc đứng ngạo nghễ giữa bầy gà, ta không những thích gọi là Tiểu Hạc Nhi mà còn cảm thấy tự hào vì có tiểu muội tử như thế này.”
Tiểu Hạc Nhi quay người đi, khẽ nói: “Đại ca là người tốt bụng nhất trên đời.”
Nói xong chạy ào ra ngoài.
Khấu Trọng dâng lên trong lòng cảm giác khó giải thích, y như bắt trúng được một thứ gì đó nhưng lại không thể nói ra được.
Ý nghĩ chỉ thoáng qua rồi gã phải quay trở về án thư với những công văn thư từ đầy như núi.
o0o
Phạm Thanh Huệ liếc nhìn Từ Tử Lăng hớp một ngụm trà rồi từ tốn nói: “Kẻ làm sư phụ này cũng chẳng biết đồ nhi đi đâu. Ngoại trừ Ngọc Hạc am, nơi có thể tìm ra nó là thiền viện của Liễu Không sư huynh ở gần Lạc Dương.”
Từ Tử Lăng ngồi ở một trong những chiếc ghế sắp ở hàng phía nam bên tay trái của bà, trong tri khách thất bốn mặt đều sắp xếp ghế, gã không dám mạo phạm vị lãnh tụ tối cao của huyền môn này cho nên cố ý ngồi xa một chút. Từ vị trí của gã nhìn đi, vẻ mặt thánh thiện cao với của Phạm Thanh Huệ như hòa cùng với cảnh tuyết ở ngoài cửa, chẳng hề nhuốm chút bụi trần.
Phạm Thanh Huệ hơi lộ vẻ buồn bã, rồi giọng bà trầm hẳn: “Có phải thí chủ trách những người xuất gia như chúng ta lòng trần vẫn chưa dứt không? Chúng ta thật sự có nỗi khổ bên trong, từ thủy tổ Địa Ni sáng lập môn phái đến nay đã đặt ra pháp quy, rằng những người tu luyện kiếm phải nhập thế hành hiệp ba năm, bởi vậy bọn ta mới bị cuốn vào thế sự đầy phong ba, không thể tự rút ra được. Có người còn tưởng bọn ta có ý thao túng quốc gia, đó là một điều lầm lẫn. Nếu thí chủ có điều gì bất bình cứ nói ra, đừng kiêng dè vì ta là sư phụ của Phi Huyên. Chúng ta xem như là người một nhà phải không?”
Từ Tử Lăng nghe thế liền trố mắt há hốc miệng. Trước đó mặc dù gã nghĩ đến vỡ đầu cũng không ngờ Phạm Thanh Huệ lại là một vị trưởng giả dễ chịu thân thiết đến vậy, chẳng hề tỏ vẻ mình là một vị trai chủ cao vời.
Gã bất giác cười khổ: “Trai chủ không phải xem ta là một hộ pháp sơn môn như Phi Huyên đấy chứ?”
Ngọc dung của Phạm Thanh Huệ vẫn không đổi, nhìn gã hỏi: “Tử Lăng có biết hộ pháp sơn môn của bọn ta là ai không?”
Từ Tử Lăng ngơ ngác lắc đầu.
Phạm Thanh Huệ dịu dàng nói: “Chính là người đã truyền cho ngươi Chân Ngôn đại pháp, chính là Chân Ngôn đại sư.”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên không biết đối đáp ra sao.
Phạm Thanh Huệ đưa mắt nhìn ra mảnh vườn đầy tuyết trắng phía đối diện, bình thản giải thích: “Hộ pháp sơn môn không cần phải là người tinh thông võ công. Chân Ngôn đại sư phật pháp tinh tường, thiền cảnh siêu thâm, trước khi nhập tịch đã truyền cho ngươi Chân Ngôn ấn quyết, thực ra là có thâm ý, bọn hậu bối như ta không thể nào đoán được duyên phận nhân quả huyền diệu trong đó. Mà bọn ta có quy củ bất thành văn, rằng sơn môn hộ pháp đời tiếp theo là do hộ pháp đời trước tuyển lựa. Trước khi Chân Ngôn đại sư nhập tịch, đã nói cho Phi Huyên biết là đã chọn lựa hộ pháp, cho nên mới cho rằng ngươi là hộ pháp sơn môn kế nhiệm. Song mặc dù Tử Lăng không nhận thân phận này, bọn ta cũng chẳng có ý kiến gì. Nếu Tử Lăng sau này không chọn người kế nhiệm cho mình, như vậy truyền thống chọn sơn môn hộ pháp sẽ biến mất, nhưng như vậy cũng chẳng sao!”
Từ Tử Lăng cuối cùng cũng hiểu ra, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Năm xưa Chân Ngôn đại sư truyền pháp cho mình, xem ra có vẻ vô tình, nhưng thực sự ẩn chưa huyền cơ không ai có thể lý giải nổi.
Phạm Thanh Huệ lộ thần sắc bất lực, khẽ ngậm ngùi nói: “Nghe Phi Huyên nói, Tử Lăng không chịu tha thứ vì nó dốc hết sức giúp đỡ Lý Thế Dân chứ không phải Khấu Trọng.”
Từ Tử Lăng đáp: “Đó là chuyện lúc trước, hôm nay tại hạ đã hiểu ngọn nguồn.”
Phạm Thanh Huệ đưa mắt nhìn gã, dịu dàng nói: “Doanh Chính và Dương Kiên đều là những hoàng đế thống nhất đất nước từ cảnh chia năm xẻ bảy về một mối, nhưng cũng trải qua hai đời mà dứt. Có thể họ tuy có ‘thiên hạ chi chí’, nhưng lại thiếu ‘thiên hạ chi tài’ hoặc là thiếu ‘thiên hạ tri hiệu’”
Từ Tử Lăng khiêm nhường hỏi: “Dám mong trai chủ ban dạy.”
Phạm Thanh Huệ hai mắt sáng lên ánh trí tuệ, giải thích: “Thiên hạ chi chí có nghĩa là chí hướng và thực lực thống nhất và trị vì thiên hạ. Thiên hạ chi tài có nghĩa là có tài năng trị vì thiên hạ, thiên hạ chi hiệu là hiệu quả đại trị thiên hạ. Tần Thủy Hoàng có thiên hạ chi chí, nhưng sau khi thống nhất sáu nước không biết lấy cái nhân để vỗ yên đất nước mà dùng thủ đoạn trấn áp để đối phó nhân dân, khiến nhân dân nổi dậy. Sau khi Dương Kiên lên ngôi thực hiện cải cách mạnh mẽ, mở ra thời thịnh thế, sau đó dần dần tiến tới đạp bằng miền nam, quả đúng là bậc hùng tài đại lược. Lúc đó trong thiên hạ chỉ có một mình Tống Khuyết có thể đối phó với y, nhưng Tống Khuyết tự phụ, vẫn ẩn mình ở Lĩnh Nam, chịu sự sắc phong của y. Nhà Tùy của họ Dương vốn đã có thành công, nhưng đáng tiếc lại bại trong tay Dương Quảng, đó là vì tại sao?”
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý: “Phi Huyên chọn Thế Dân huynh chính vì y không những có thiên hạ chi chí, thiên hạ chi tài còn có cả thiên hạ chi hiệu.”
Phạm Thanh Huệ khẽ thở dài: “Bọn ta đâu có tư cách chọn lựa minh quân cho tương lai, chỉ mong có thể góp chút công sức giúp cho bá tánh bớt khổ. Bây giờ thời cơ thống nhất thiên hạ không phải nằm trong tay Tần vương thì ở Tử Lăng và Thiếu soái, quyết định chỉ do một ý nghĩ của các người.”
Từ Tử Lăng than rằng: “Không giấu gì trai chủ, nếu là trước đây tại hạ không thể nghe được những lời này, nhưng bây giờ trong tình thế trong loạn ngoài giặc, tại hạ mới hiểu được nỗi lo của trai chủ. Lúc nãy tại hạ đã gặp Tần vương, nói rằng chỉ cần y chịu lấy thiên hạ làm đầu, gia tộc làm thứ, ta sẽ dốc hết sức mình khuyên Khấu Trọng giúp y lên ngôi.”
Phạm Thanh Huệ không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ để lộ một chút niềm vui hiếm hoi trên ngọc dung, rồi gật đầu nói: “Hảo đồ nhi của ta không nhìn nhầm Tử Lăng.”
Tử Lăng cười khổ: “Nhưng tại hạ tỉnh ngộ ra thì hình như đã quá muộn, bây giờ Thiếu Soái quân sắp đánh nhau với dại Ðường, xung đột không thể không phát ra. Tại hạ không biết có ngăn chặn được hay không!”
Phạm Thanh Huệ buồn bã: “Tử Lăng muốn nói đến Tống Khuyết phải không?”
Từ Tử Lăng gật đầu.
Phạm Thanh Huệ bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng nói: “Ta vừa mới nhận được phi cáp truyền thư của Phi Huyên từ Tịnh Niệm thiền viện gởi về, đạo huynh và Tống Khuyết đều bị thương trong cuộc chiến ở thiền viện.”
Từ Tử Lăng chấn động, lạc giọng kêu lên: “Cái gì?”
Thạch Chi Hiên đã tính rất đúng, một khi Tống Khuyết sa chân vào cuộc chiến tranh thiên hạ, Từ Hàng Tịnh Trai chắc chắn không ngồi nhìn để cho thiên hạ chia năm xẻ bảy. Có điều cả Thạch Chi Hiên cũng không đoán được hành động lúc này của Phạm Thanh Huệ là mời Ninh Đạo Kỳ khiêu chiến Tống Khuyết.
Cuối cùng gã hiểu được tại sao Phạm Thanh Huệ lại lộ ra vẻ buồn bã, bởi vì bà vẫn chưa dứt tình với Tống Khuyết, thực ra bà cũng không muốn làm điều này, đó chỉ là nước cờ nguy hiểm bất đắc dĩ mà thôi. Hai bên đều bị thương là tốt, nếu hai bên đều chết hoặc một bên chết, Phạm Thanh Huệ sẽ mãi mãi chẳng ngẩng mặt lên được.
Phạm Thanh Huệ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, cất giọng buồn bã: “Tống Khuyết hẹn với đạo huynh đánh chín đao, nếu y không thể làm gì được đạo huynh thì sẽ lui ra để mặc cho Khấu Trọng và Lý Thế Dân tranh nhau. Nhưng y không đánh ra đao thứ chín mà vẫn giữ lời lui ra. Chao ôi, trong tình huống này, Tống Khuyết vẫn nghĩ cho Thanh Huệ, khiến ta làm sao không nhớ mãi trong lòng?”
Giả sử Khấu Trọng ở đây, khi biết Phạm Thanh Huệ tuy không có mặt nhưng vẫn tâm ý tương thông, hiểu được tâm ý của Tống Khuyết, thì không biết gã sẽ cảm giác ra sao. Thực ra Ninh Đạo Kỳ vì bỏ qua cơ hội ôm nhau cùng chết với kẻ địch, lọt xuống thế hạ phong, tình huống này thật là bi diệu.
Từ Tử Lăng nghe mà ngơ ngác khó tin, thấy bà có vẻ đau buồn, nhưng lại không dám cất tiếng hỏi. Chuyện này liên quan đến cảm giác giữa nam và nữ, mà cảm giác đó lại xuất hiện ở một vị cao nhân xuất thế, khiến người ngoài không khỏi cảm động.
Phạm Thanh Huệ nhìn gã, chắp tay nói: “Tội lỗi, tội lỗi, vật vật giai chân hiện, đầu đầu tổng bất thương; bổn chân bổn không, vô phi diệu thể.”
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn bà, không biết nói gì hơn.
Phạm Thanh Huệ trở lại thần thái an nhiên, mỉm cười: “Có phải Tử Lăng đến đây tìm Phi Huyên không?.”
Từ Tử Lăng tỏ vẻ ái ngại: “Tại hạ biết trai chủ không muốn vướng vào nỗi phiền não của thế tục, nhưng có một chuyện đành phải cầu xin trai chủ.”
Phạm Thanh Huệ điềm nhiên nói: “Tử Lăng đừng lo cho ta, có phải muốn ta thuyết phục Tống Khuyết không?”
Từ Tử Lăng sững ra: “Pháp nhãn của trai chủ quả là không sai.”
Phạm Thanh Huệ bình thản nói: “Không gặp vẫn phải gặp, có nhân tức là có quả, ngày Tử Lăng thuyết phục được Khấu Trọng, tạo đại công đức cho mọi người chính là thời cơ ta đến Lĩnh Nam gặp bằng hữu cũ. Tử Lăng hãy đi đi! Hạnh phúc và hòa bình của trăm họ trong thiên hạ đều trong tay ngươi đấy.”

Hồi trước Hồi sau

"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.