Tầm Tần ký - Hồi 157
Đội quân đặc biệt
Ngày đăng: 18-03-2014
Tổng cộng 289 hồi
Đánh giá: 9.6/10 với 1209903 lượt xem
Hạng Thiếu Long dắt Hoàn Xỉ đến trại Tiểu Bàn và Lý Tư rồi vội vàng về xạ kỵ trường đón hai người vợ yêu, lúc ấy nào ngờ hai thiếu nữ đã quay về lều. Khi định rời bước, Doanh Doanh bước ra từ đám đông, kéo tay áo gã, đến bờ sông Kinh Thủy.
Hạng Thiếu Long thấy nàng mặt hoa ảm đạm, rõ ràng trong lòng có sự dày vò, nhất thời tình cảm rất mâu thuẫn, nên không nói gì cả.
Doanh Doanh không hề lên tiếng, cho đến khi đến bên khu rừng thưa ven sông thì mới buông gã ra, xoay lưng lại ấp úng nói: “Tiểu nữ biết ngài sẽ coi thường tiểu nữ, trách tiểu nữ là một nữ tử tính tình lả lơi”.
Hạng Thiếu Long bước đến, kéo vai nàng, đẩy nàng đến một gốc cây, nhìn vẻ mặt đẹp như hoa của nàng, thấy nước mắt của nàng tuôn thành dòng xuống má, mỉm cười rồi dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, nói: “Sao trách nàng được? Nam nhân có thể phong lưu, nữ nhân có thể phong lưu, huống chi nàng vẫn chưa có danh phận với người, Đại tiểu thư nàng chẳng phải thường nói rằng mọi chuyện phải hơn nam nhân hay sao? Tại sao giờ đây lại nhụt chí đến thế?”
Doanh Doanh sững người: “Ngài quả thật không trách tiểu nữ?”
Hạng Thiếu Long nhún vai: “Thân thể con người rất kỳ lạ, bẩm sinh rất khó từ chối sự quyến rũ, nhất thời rung động, có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Nhưng giả sử Đại tiểu thư cả trái tim cũng giao cho Quản Trung Tà, lúc ấy ta chỉ đành chúc phúc cho các người, không xen vào nữa, để tránh những phiền toái”.
Đây là lời tận đáy lòng, khi ở thế kỷ hai mươi mốt, những cô gái chung chạ với gã, có lúc đồng thời có nhiều bạn trai, nhưng lúc ấy Hạng Thiếu Long cũng chẳng tính toán. Giờ đây thiếu nữ nước Tần lại cởi mở, gã cũng sẽ không tính toán, lúc ấy tuy có khó chịu, nhưng chỉ là phản ứng tự nhiên, sau đó thì dần dần nhạt phai đi.
Doanh Doanh như lấy lại được sức sống, cúi đầu nói: “Đêm qua người ta vốn là một lòng chờ ngài đến, nào ngờ y lại đến, trong lúc hồ đồ lại trao tình với y. Thật xin lỗi, ngài quả thật không trách người ta sao?”
Giả sử có sự chọn lựa, Hạng Thiếu Long sẽ không để tình cảm đeo bám lấy nữa, nhưng giờ đây vì phải đối phó với Lã Bất Vi và Quản Trung Tà, nên không thể nào bỏ qua Doanh Doanh được, mà sự thực thì gã không hề để ý đến cuộc sống riêng tư của Doanh Doanh, cúi đầu hôn lên môi nàng, nói: “Ta rất thích dáng vẻ ngang ngạnh của nàng, đó mới chính là bản sắc thật sự của Doanh Doanh đại tiểu thư”.
Doanh Doanh buồn rầu nói: “Nhưng tiểu nữ thấy bản thân đã phạm sai lầm, tiểu nữ dầu sao cũng quen biết ngài trước! Ngày ấy khi ngài trừng phạt đám lưu manh giữa chợ thì đã không quên được ngài, chỉ là ngài quá kiêu ngạo và khó gần mà thôi! Chao ôi! Làm sao đây? Nếu y đến tìm tiểu nữ, người ta e rằng không thể từ chối được y, ngài có thể giúp tiểu nữ chăng?”
Hạng Thiếu Long thầm than trong bụng, biết Quản Trung Tà đã đạt được mục đích, dựa vào thủ đoạn để chinh phục xác thịt Doanh Doanh, khiến cho nàng sinh ra cảm giác không thể kháng cự được y, giả sử nàng có mang, thì chỉ đành gả cho y mà thôi.
Lúc ấy sẽ xuất hiện tình huống gì?
Kẻ bị hại đầu tiên có thể sẽ là huynh đệ Xương Bình quân, bởi vì Tiểu Bàn có lẽ vì chuyện ấy mà sẽ e ngại hai người, khiến đường hoạn lộ của bọn họ gặp trắc trở.
Phương pháp duy nhất, là phải khiến cho Doanh Doanh cũng cảm thấy một niềm khoái lạc như thế, lại cho nàng một danh phận chính thức, lúc đó thì không sợ Quản Trung Tà làm càn nữa.
Hạng Thiếu Long chép miệng: “Doanh tiểu thư đã thử qua tác chiến dã ngoại chưa?”
Doanh Doanh sững người: “Tác chiến dã ngoại là gì?”
Hạng Thiếu Long ghé sát tai nàng, dịu dàng nói: “Chính là thực hiện chuyện ấy ở ngoài đồng!”
Doanh Doanh lập tức đỏ mặt, lắc đầu.
Hạng Thiếu Long cố ý khêu gợi nàng: “Tiểu thư lắc đầu tỏ ý là chưa thử hay không muốn thử?”
Người Doanh Doanh nóng hừng hực, tay ôm lấy cổ gã mỉm cười: “Muốn thử! Nhưng không thể! Người ra đang đến kỳ hạn mà!”
Hạng Thiếu Long vui mừng nói: “Vậy thì chẳng cần sợ gì nữa, bởi vì đó là thời kỳ an toàn”.
Doanh Doanh ngạc nhiên nói: “Thời kỳ an toàn là gì?”
Hạng Thiếu Long thầm mắng mình ăn nói bừa bãi, cũng không giải thích. Ôm lấy thân hình của nàng, sau một hồi âu yếm, rồi mới bỏ thiếu nữ phong lưu phóng đãng ấy, quay về trại mình.
Kỷ Yên Nhiên vừa mới thức dậy, cùng với bọn Ô Đình Phương cao hứng kéo gã ra doanh trại, đến một dòng suối nhỏ tắm táp, còn thập bát thiết vệ đứng canh.
Hạng Thiếu Long tắm xong thì ngồi hong khô trên một tảng đá, Kỷ Yên Nhiên đến bên gã, dựa vào lòng gã rồi nói: “Phu quân lần này truy sát Điền Đan, phải chăng cũng tính phần Yên Nhiên trong đó? Chi Chi bảo, vì mối gia thù, nàng sẽ làm mọi điều”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại cái chết của Triệu Thiên, buồn rầu nói: “Vậy há chẳng phải Đình Phương cũng phải đi luôn”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Sai rồi! Phương nhi phải ở lại đây coi sóc Bảo Nhi, Tiểu Trinh và Tiểu Phụng đương nhiên cũng không đi”.
Hạng Thiếu Long ôm nàng hôn rồi cười: “Các nàng thì ra đã thương lượng hết cả, ta nào dám phản đối”.
Kỷ Yên Nhiên không ngờ gã gật đầu dễ dàng như vậy, vui mừng kêu Triệu Chi: “Chi Chi! Phu quân đại nhân đã chấp thuận”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại Thiện Nhu, nếu nàng biết được mình đang trả thù giùm nàng, chắc sẽ rất vui mừng đây. Không biết nàng giờ ở chốn nào?
Khi đi dự yến, Đằng Dực mới quay về doanh trại, hạ giọng báo với gã Phố Bố và Vưu Chi, người của Thái tử Đan sáng nay đã lên đường hội họp cùng với Từ Dy Tắc, đi theo bảo vệ còn có hơn một trăm hảo thủ trong tinh binh đoàn Ô gia.
Rồi Hạng Thiếu Long đem những lời suy đoán của Hoàn Xỉ đối với toán quân phản loạn của Cao Lăng quân nói cho Đằng Dực nghe, rồi bảo: “Xem ra Cao Lăng quân cũng chỉ có thế mà thôi, đến lúc ấy chỉ cần điều hai ngàn đô kỵ quân thì có thể đánh cho y tơi bời hoa lá, còn cấm vệ quân sẽ đối phó với Cao Lăng quân và thân vệ của y, chỉ cần vừa nổi loạn là sẽ bị dập tắt ngay, Lã Bất Vi cũng sẽ đành bó tay đứng nhìn. Thật ra không cần dùng đến tinh binh đoàn của chúng ta, để tránh bại lộ thực lực”.
Đằng Dực nói: “Đã là như thế, hay là ta sẽ sai người đi trước một bước đuổi theo Điền Đan, song tốt nhất phải có khẩu dụ của Bị quân, để tránh xảy ra hiểu nhầm với quân đóng dọc đường. Khi tam đệ có thể thoát thân, thì lập tức đuổi theo là xong”.
Hạng Thiếu Long nói: “Cứ làm như vậy, nhị ca đêm nay phải lên đường, cẩn thận đó!”
Đằng Dực nói: “Ta chưa bao giờ sơ xuất khinh địch, hãy yên tâm!”
Hai người lại tìm Kinh Tuấn, bàn bạc chi tiết một hồi rồi mới đến trại của hoàng tộc dự yến.
Vừa lên dốc thì đã gặp tên cấm vệ đi tìm gã, vội vàng đi theo đến trại chính gặp Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn ngồi một mình trong lều, nghiên cứu mảnh bản đồ trên bàn.
Thấy gã vào thì vẫy tay nói: “Không có ai ở đây, sư phụ hãy mau ngồi xuống!”
Mấy ngày nay bọn họ rất ít cơ hội gặp nhau, Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, ngồi một bên nói: “Thấy Bị quân cao hứng làm việc, vi thần trong lòng rất vui sướng!”
Tiểu Bàn nói: “Sư phụ nhìn người quả thật không sai. Lý Tư cũng vậy, Vương Tiễn cũng vậy, tên Hoàn Xỉ cũng rất khá, có thể làm được việc”.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Lao Ái chẳng phải cũng làm được việc hay sao?”
Hai người nhìn nhau hiểu ý mỉm cười.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Cớ gì Bị quân lại đột nhiên nhắc đến Vương Tiễn?”
Tiểu Bàn nói: “Lúc nãy ta đã hỏi Hoàn Xỉ về chuyện có liên quan đến Vương Tiễn, mới biết y đã mở rộng đất đai về hướng Tây Bắc được mấy trăm dặm, đuổi bọn Hung Nô chạy như bầy chuột, lại sửa sang trường thành, lập nhiều công lao, nhưng đều một tay Lã Bất Vi che đậy, nhiều lần dâng biểu xin về Hàm Dương, đều bị Lã Bất Vi ngăn cản. Hừ! Người này một ngày không trừ, chính là mối lo lớn”.
Hạng Thiếu Long cố gắng khuyên lơn: “Bị quân hãy nén cơn giận nhất thời, nếu giờ đây đối phó với Lã Bất Vi, không chừng sẽ bị y quay lại cắn. Dù cho có trừ được y, cũng khó đảm bảo rằng sẽ không có phản loạn nữa. Kế thượng sách lúc này là hãy để y trừ khử hết các thế lực phản đối, chúng ta sau đó mới đối phó y”.
Tiểu Bàn nhíu mày nói: “Chỉ cần thấy Lao Ái ngồi lên chức nội sử thì cũng đủ biết, chúng ta đã biết kẻ này dã tâm rất lớn, chỉ sợ ngày sau khó mà chế phục. Vì mối quan hệ giữa y và mẫu hậu mật thiết, trong cung không chừng sẽ có người đến bợ đỡ y”.
Một ý nghĩ thoáng qua, Hạng Thiếu Long nói: “Sao Bị quân không thành lập một toán quân đặc biệt, trực tiếp do Bị quân tự chỉ huy, bình thường thì mượn danh huấn luyện, đóng ở gần Hàm Dương, đến khi xảy ra chuyện, Bị quân chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ tiến vào thành để dẹp loạn”.
Tiểu Bàn hớn hở nói: “Đúng rồi! Đây chính là điều mà sư phụ đã từng nói, dùng vũ khí để cướp lấy chính quyền. Song ta chỉ tin tưởng mỗi mình sư phụ, nhưng sư phụ lại phải lo việc phòng thủ thành Hàm Dương. Chao ôi! Nhưng đây quả là một phương pháp tốt nhất, dù cho trong đô kỵ quân hay cấm vệ quân, vẫn có cánh tay của Lã Bất Vi trong đó, sau này lại có thêm gian đảng của Lao Ái, chỉ có những người điều từ bên ngoài mới đáng tin cậy. Lúc ấy cho dù Mông Ngao đứng bên Lã Bất Vi cũng chẳng cần e sợ nữa”.
Hạng Thiếu Long nói: “Hay là hãy dùng Hoàn Xỉ, lại sai Vương Bôn giúp đỡ cho y, như vậy thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”.
“Tiểu Bôn chỉ mới mười bảy tuổi, có quá trẻ tuổi hay không?” Tiểu Bàn ngẩn người.
Hạng Thiếu Long nói: “Chính vì Hoàn Xỉ và Tiểu Bôn đều trẻ tuổi, tràn đầy nhiệt huyết, cho nên gọi là ngựa mới sinh thì không sợ hổ, sẽ không e sợ Lã Bất Vi. Giờ đây chúng ta lại có hai người Từ Tiên và Lộc Công ủng hộ, thì có thể mượn cớ vì chuyện của Cao Lăng quân, thành lập một toán quân để ứng phó, lúc ấy Bị quân lại điều Vương Tiễn về, thay thế cho Mông Ngao và Vương Hột, vì hai kẻ này đã lớn tuổi, một khi thời cơ đến, thì sẽ thu thập Lã Bất Vi. Lúc ấy tất cả quân quyền, chính quyền đều tập trung vào trong tay Bị quân, ai còn dám không nghe lời Bị quân nữa”.
Rồi cười ha ha tiếp tục nói: “Lúc ấy văn thì có Lý Tư, võ thì có cha con Vương Tiễn, Vương Bôn, lại thêm một Hoàn Xỉ nữa, thiên hạ này chẳng phải đã là của Bị quân sao?”
Tiểu Bàn ngạc nhiên nói: “Sư phụ cớ gì không nhắc đến mình?”
Hạng Thiếu Long đưa tay vỗ vai y, chép miệng than: “Sau khi mẫu thân của ngài qua đời, lại thêm thảm kịch của Thiên công chúa, trong lòng ta đã chán nản, chỉ vì vẫn chưa yên tâm với ngài, nhưng đến khi ngài nắm được đại quyền, ta sẽ rời khỏi chốn này, đi đến phía Bắc, sống cuộc sống tự do tự tại”.
Tiểu Bàn giật thót người nói: “Sư phụ sao có thể xa rời quả nhân?”
Hạng Thiếu Long nở nụ cười chua chát, thì thầm: “Hạ thần là quá khứ của Bị quân, chỉ có khi hạ thần rời khỏi đây, Bị quân mới có thể thật sự cắt đứt quan hệ với Tiểu Bàn trước kia, trở thành một vị Tần Thủy Hoàng uy bá thiên hạ, nếu Bị quân kính trọng hạ thần, thì cần phải nghe theo ý kiến sau cùng của hạ thần”.
Tiểu Bàn ngẩn ra nhìn gã, lát sau mới lẩm nhẩm đọc lại mấy chữ Tần Thủy Hoàng, ngạc nhiên lắm, nói: “Cớ gì những từ thoát ra từ miệng sư phụ, đều mang ý nghĩa rất sâu sắc?”
Hạng Thiếu Long thanh minh nói: “Hãy tin tưởng hạ thần, ngày sau thiên hạ này chính là của Bị quân đó”.
Tiểu Bàn ngưng thần nghĩ ngợi một lúc, nói: “Phải chăng sư phụ chuẩn bị đuổi theo Điền Đan?”
Hạng Thiếu Long nhớ Đằng Dực đêm nay sẽ lên đường, vội vàng bẩm báo tường tận, Tiểu Bàn hứa ngay, lúc ấy Xương Bình quân vào báo cáo thời gian buổi tiệc bắt đầu, lúc này Hạng Thiếu Long cảm thấy thoải mái và tự nhiên hơn đêm qua, ngồi cùng chiếu với huynh đệ Xương Bình quân, một bên là Lý Tư, cách Tiểu Bàn năm chiếu.
Bọn Kỷ Yên Nhiên đêm nay không dự tiệc. Đêm qua nếu không phải có lời mời của Chu Cơ, nàng Kỷ Yên Nhiên cũng chẳng ra dự tiệc.
Cầm Thanh cũng chẳng thấy mặt, năm nay là lần đầu tiên nàng tham gia lễ Điền Liệp, không biết có phải vì bọn người Kỷ Yên Nhiên, hay là vì Tiểu Bàn, hoặc Hạng Thiếu Long.
Thái tử Đan trở thành người khách duy nhất, ngồi ở chiếu đầu bên phải Tiểu Bàn, tiếp theo là hai chiếu của Lã Bất Vi và Cao Lăng quân.
Cao Lăng quân người cao ốm, sắc mặt hơi tái, cho người ta có cảm giác y là một kẻ ham mê tửu sắc, một cặp mắt không có thần khí, đi theo y là hai gã trung niên, xem cách ăn mặc có thể là người trong hoàng tộc.
Lã Bất Vi chốc chốc lại ghé sang rỉ tai với Quản Trung Tà, điều đáng ngạc nhiên là Lã Nương Dung cũng xuất hiện trong buổi tiệc, lại đôi khi nhìn lén sang Hạng Thiếu Long.
Châu Tử Hoàn, Lỗ Tàn thì ngồi ở chiếu phía sau, ngoài ra còn có hai thực khách có địa vị trong Lã phủ, Hạng Thiếu Long đã từng gặp qua, nhưng nhất thời không nhớ được tên của bọn chúng.
Bọn nữ nhi quân Lộc Đan Nhi, Doanh Doanh thì ngồi ở phía xa xa, có lẽ vì bọn họ có thân phận cao quý, cũng có thể vì sự tồn tại của nữ nhi quân được chấp nhận.
Rượu thịt được cấm vệ quân bưng lên đặt trên bàn, trong không khí thơm lừng mùi thịt nướng.
Để phòng ngừa có kẻ hạ độc trong thức ăn và rượu, trong cấm vệ quân đã có kẻ chuyên trách về việc này.
Chu Cơ thì không ngừng nói chuyện với Tiểu Bàn, không biết có phải nàng mượn cơ hội này để hàn gắn mối quan hệ đã rạn nứt với đứa con của mình.
Lý Tư ghé sát tai Hạng Thiếu Long nói: “Bị quân rất hài lòng vì đại nhân đã dẫn kiến Hoàn Xỉ, người này về binh pháp hay mưu lược đều hơn người, một thanh niên hiếm có như y, sau này tất sẽ trở thành một mãnh tướng của Đại Tần ta”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy vui mừng, Vương Tiễn, Kỷ Yên Nhiên, Lý Tư đều đồng thời khen ngợi người này, Hoàn Xỉ tuyệt không thể sai được.
Đó chính là biện pháp lâu dài để đối phó với Lã Bất Vi, chính là dùng những người có tài trong người Tần, vừa dễ được giới quân sự nước Tần chấp nhận, vừa tạo nên được một thế lực mà trong đó người Tần là cốt cán để đối đầu với Lã Bất Vi và Lao Ái, đồng thời củng cố địa vị quân chủ cho Tiểu Bàn.
Lúc này Thái tử Đan nâng chén chúc mừng cho Tiểu Bàn và Chu Cơ, mọi người đều lên tiếng phụ họa.
Khi Hạng Thiếu Long đặt chén rượu xuống, Xương Bình quân xoay người sang nói: “Bị quân đã cho chúng tôi hay chuyện bọn nổi loạn, lại bảo huynh đệ chúng tôi phải luôn cảnh giác, Hạng huynh lo việc bên ngoài, chúng tôi lo việc bên trong, cùng nhau quét sạch gian đảng”.
Hạng Thiếu Long cười: “Huynh đã sai rồi, trong ngoài đều do Bị quân làm chủ, chúng ta chỉ là nghe lệnh hành sự thôi”.
Xương Bình quân ngẩn người ra, nói: “Bị quân chưa đủ mười lăm tuổi, như thế...”.
Hạng Thiếu Long nói: “Huynh chả lẽ không biết Bị quân là thiên tài chính trị quân sự hay sao? Chả lẽ Bị quân phải tự nhắc nhở cho huynh à?”
Xương Bình quân là kẻ có tài trí hơn người, nghe vậy đã hiểu ngay: “Ồ! Là do ta nhất thời hồ đồ, nào, hãy cạn một chén!”
Xương Văn quân chồm người qua nói: “Đêm qua Hạng huynh đã nói thua Quản Trung Tà, không biết đó là chuyện gì?”
Xương Bình quân biết đó là chuyện có liên quan đến Doanh Doanh, vẻ mặt lập tức đăm chiêu.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm vì hai người bạn tốt này, hy sinh bản thân thì cũng chẳng sao, huống chi Doanh Doanh là một vưu vật, thẳng thắn mà đáp rằng: “Tại hạ vừa mới bảo với lệnh muội, chuyện trước đây không cần phải nhắc đến nữa, nhưng chuyện sau này thì khó mà biết được. Bởi vì lệnh muội đối với Quản Trung Tà không phải là vô tình, sau lễ Điền Liệp tại hạ phải rời Hàm Dương một khoảng thời gian, không ai biết trong khoảng thời gian này sẽ xảy ra chuyện gì”.
Xương Bình quân nói dứt khoát: “Vậy hay là hãy đặt ra danh phận trước, nếu Quản Trung Tà vẫn dám đến trêu ghẹo tiểu muội, chúng tôi mới có thể ra mặt can thiệp”.
Hạng Thiếu Long quyết định ngay: “Giả sử Doanh Doanh chịu chấp nhận, thì chúng ta cứ làm như vậy”.
Huynh đệ Xương Bình quân cả mừng, cũng cảm động trong lòng lắm, biết Hạng Thiếu Long quá nửa là nể mặt bọn họ.
Xương Văn quân lập tức rời tiệc đi tìm Doanh Doanh.
Lúc này Lã Bất Vi đột nhiên đứng dậy kính rượu với Thái tử Đan, đồng thời nói: “Nghe nói kiếm pháp của quý quốc rất hiểm hóc, không biết có thể cho chúng tôi xem thử chăng?”
Toàn trường lập tức im lặng, ai nấy đều chú ý đến Thái tử Đan.
Hạng Thiếu Long giật mình, biết chuyện nhiều lần mình tiếp xúc với Thái tử Đan, đã lọt vào tai Lã Bất Vi.
Giờ đây y mượn cớ công nhiên làm khó người Yên, chính là để thị uy với mình.
Nếu mình bị buộc lòng phải động thủ, thì càng lọt vào kế của y.
Giờ đây ai có thể đánh bại Hạng Thiếu Long, thì lập tức có thể trở thành đệ nhất kiếm thủ của Đại Tần.
Thái tử Đan nghe xong vẫn không hề lộ vẻ ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Nghe nói Quản Trung Tà tiên sinh của quý phủ đã từng đại phát thần oai, đánh bại cao thủ của nước Tề, không biết lần này phải chăng lại sai y ra để tỏ uy phong hay chăng?”
Đối với một người nắm trong tay đại quyền như Thái tử Đan, đã quen thấy cảnh này, trải qua phong ba sóng gió, biết rõ việc tỷ thí là không thể tránh khỏi, không những có thể khiến cho người xem khiếp đảm, nếu là khi hai nước qua lại với nhau, không chừng vì tỏ ra yếu ớt mà gây nên họa mất nước. Ngược lại chuyện thắng bại là thường tình của binh gia, tuy là mất mặt nhưng lại là chuyện ai ai cũng có thể chấp nhận được.
Đã chỉ thẳng ra rằng Lã Bất Vi muốn mượn chuyện hạ nhục người Yên để lập oai, tạo cơ hội cho Quản Trung Tà thể hiện mình. Nếu Lã Bất Vi vẫn còn có ý sai Quản Trung Tà ra sân, thì chính là Thái tử Đan đã liệu việc như thần.
Nếu có kẻ ra đấu không phải là Quản Trung Tà, vậy thì trong tứ đại cao thủ dưới tay Lã Bất Vi, Lao Ái coi như đã thoát ly khỏi môn hộ của y và ngả về phía Thái hậu. Châu Tử Hoàn đêm qua đã bại vào tay Kinh Tuấn, không thể ra đấu nữa.
Chỉ còn lại mình Lỗ Tàn, vì đêm qua Thái tử Đan đã thấy được kiếm lộ của y, nên có thể chọn người để ứng chiến.
Chỉ với ba câu nói ấy thôi mà đã thể hiện Thái tử Đan không phải hạng đơn giản.
Lã Bất Vi không ngờ Thái tử Đan có phản ứng nhanh nhạy như vậy, lời nói lại càng lợi hại hơn. Ha ha cười, đưa mắt sang Quản Trung Tà, Quản Trung Tà hiểu ý, cũng ngửa mặt lên trời cười lớn, bước ra giữa sân cung kính thi lễ với Thái tử Đan rồi nói: “Được Thái tử Đan khen ngợi như vậy, Trung Tà hổ thẹn không dám nhận, làm sao không dám phục tùng được, mong Thái tử hãy phái cao thủ của quý quốc, để chúng tôi mở rộng tầm mắt”.
Lần này đến lượt Thái tử Đan trong lòng kêu khổ, Lã Bất Vi làm như vậy khiến cho người ta cảm thấy y vốn không phải là phái Quản Trung Tà ra, nhưng vì câu nói của Thái tử Đan nên mới khiến y bước ra.
Mọi người thấy sắp có tỷ võ, lại có thể làm khó dễ người Yên, đều kêu hay.
Sự lợi hại của Quản Trung Tà đã truyền khắp nơi ở Hàm Dương, có phần vượt qua cả Hạng Thiếu Long. Còn câu chuyện bắn được hai mũi tên mà hạ được bốn con thủy điêu, khiến cho thanh thế của y lên ngang bằng với chuyện của Hạng Thiếu Long một lần ném năm cây phi châm.
Nhưng rất nhiều người vẫn chưa thấy được y giao thủ với kẻ khác, nên rất mong chờ, tận mắt chứng kiến được kiếm thuật của y.
Song chỉ cần nhìn thấy thân hình của y to cao hơn cả Hạng Thiếu Long, bất động như núi, khí độ vững vàng, thì đã là có phần hơn người.
Hạng Thiếu Long nén không được nhìn qua phía bọn nữ nhi quân, chỉ thấy đám thiếu nữ bao gồm cả Doanh Doanh và Lộc Đan Nhi đang thì thầm rỉ tai nhau, lộ vẻ thần hồn điên đảo. Bụng giật thót, biết rõ nếu để cho Quản Trung Tà tỏ rõ thần uy, nói không chừng hai cô ả ưa thay đổi Doanh Doanh và Lộc Đan Nhi sẽ ngả vào lòng y mất.
Vết thương nơi đùi cũng đã lành, nhưng có nên xuất chiến chăng?
Giả sử nếu bại, thì những tổn thất về mặt danh dự khó mà tính toán được Nhưng vì sợ thua mà không xuất chiến, ảnh hưởng về mặt tâm lý sẽ càng nghiêm trọng hơn, sẽ khiến cho bản thân sinh ra cảm giác e sợ y.
Khi ý nghĩ đang lướt qua đầu nhanh như điện chớp, Thái tử Đan giả vờ vui mừng phái một kiếm thủ ra sân.
Người ấy báo tên là Diêm Độc.
Nhất thời mọi người đều lên tiếng trầm trồ, rõ ràng kẻ này cũng là hạng có tiếng.
Hạng Thiếu Long nén không được quay sang Xương Bình quân hỏi, Xương Bình quân vui vẻ nói: “Kẻ này là một trong ba đại kiếm thủ nổi tiếng nhất của nước Yên, chúng tôi không hề biết y theo Thái tử Đan đến Hàm Dương, nghe nói thanh Yến Tường kiếm của y nhanh như điện chớp”.
Hạng Thiếu Long nhìn kỹ Diêm Độc, kẻ này người cao gầy, huyệt thái dương nhô cao, nhãn thần đầy đủ, tuổi khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, cũng không được anh tuấn lắm, nhưng khí độ rất phi phàm, chẳng phải tầm thường. Điều gây ấn tượng nhất của y là, khắp người mặc bộ y phục màu vàng, mũi khoằm như chim ưng, khiến người ta có cảm giác kẻ này thâm hiểm lạnh lùng.
Nhưng Quản Trung Tà còn nổi bật hơn, người mặc bộ võ phục trắng như tuyết, tóc được búi bằng một sợi dây màu đỏ, người cao hơn cả Diêm Độc nửa cái đầu.
Nếu nói Diêm Độc đang căng thẳng chờ đợi, thì y rất ung dung tự tại.
Khuôn mặt đẹp như được tạc bằng ngọc của y nở một nụ cười, chả trách nào Doanh Doanh tuy yêu Hạng Thiếu Long trước, nhưng vẫn đầu hàng trước y.
Lúc này hai người xoay về hướng Tiểu Bàn và Chu Cơ, thỉnh cầu cho phép tỷ thí.
Tiểu Bàn tuy không biết lần tỷ thí này là nhằm vào Hạng Thiếu Long, nhưng không muốn để Quản Trung Tà có cơ hội ra oai, song ngặt vì Chu Cơ bên cạnh ra hiệu nên chỉ đành nói: “Hai vị tỉ võ, chỉ là giao lưu giữa bằng hữu, hãy biết ngừng lại đúng lúc, đừng để quả nhân thấy cảnh máu đổ”.
Hai người quỳ xuống nhận chỉ, song ai cũng biết tỉ võ lần này là dùng vũ khí thật, muốn không làm tổn thương thật là khó.
Rồi có người mặc giáp cho hai người, Quản Trung Tà mỉm cười nói: “Không cần mặc giáp nữa, Diêm huynh xin cứ tùy tiện!”
Diêm Độc chỉ đành từ chối mặc giáp, để tránh cho ảnh hưởng đến sự linh hoạt.
Hai người lúc này kiếm chưa rút ra khỏi vỏ, đứng sừng sững nhìn nhau.
Mọi người nín thở, sợ làm rối loạn sự chú ý của hai người.
Keng một tiếng, Diêm Độc rút ra thanh Yến Tường kiếm của mình trước, giơ ngang ngực thủ thế, nhưng những bọn cao minh như Hạng Thiếu Long đều thấy được y biết mình dưới tay Quản Trung Tà, nên mới mượn cớ rút kiếm để lấy lại ưu thế cho mình.
Đây là tình huống chỉ xảy ra khi cao thủ đối đầu với nhau, cũng giống như khi hai quân ra trận, chỉ cần thấy trận thế và sĩ khí, thì cũng có thể đại khái đoán ra được ai thắng ai thua.
Quản Trung Tà cười ha ha, tay trái vỗ lên thanh kiếm đang đeo ở hông phải, mới nói: “Thanh kiếm này của Quản mỗ tên gọi là Trường Kích, do một thợ rèn giỏi của nước Việt đúc nên, trường kiếm dài năm xích, bốn thốn, so với trường kiếm bình thường dài hơn một xích, Diêm huynh xin đừng coi thường độ dài của nó!”
Keng một tiếng, Quản Trung Tà tay phải rút thanh trường kiếm ra, thanh kiếm ánh lên tia sáng lấp lánh, Quản Trung Tà vừa rút kiếm vừa phối hợp với bộ pháp bước tới phía trước, chỉ còn cách Diêm Độc bảy bước.
Hạng Thiếu Long thấy y dùng tay trái vỗ kiếm, trong lòng thoáng nghĩ ra một điều gì, nhưng không cụ thể.
Đồng thời phất tay gọi cho thiết vệ, sai y lén về lều lấy thanh Mặc Tử kiếm.
Lúc ấy thanh Yến Tường kiếm của Diêm Độc cũng bay ra như một con én lượn, chém về phía Quản Trung Tà.
Keng một tiếng, hai người đồng thời thu kiếm lùi về sau, gườm gườm nhìn đối thủ.
Mọi người đều không dám thở mạnh, nhát kiếm vừa rồi chỉ là thử với nhau, tuồng hay vẫn còn nằm ở phía sau.
Hạng Thiếu Long thấy tay cầm kiếm của Diêm Độc hơi run run, biết y lực tay không bằng Quản Trung Tà, song Diêm Độc cũng có thể kể là hạng cao thủ, chỉ tiếc đối thủ của y là Quản Trung Tà.
Quản Trung Tà nở nụ cười tự tin, lạnh lùng quát lên một tiếng, rồi kiếm lại chém tới, góc độ hay lực đạo hầu như không khác gì mũi kiếm trước, nhưng những người bàng quang đều cảm thấy kiếm này hiểm hóc vô cùng, dù ai bước ra cũng khó mà chống đỡ.
Diêm Độc quát lớn, thanh Yến Tường kiếm đánh vòng qua, vẽ thành một đường vòng cung thật đẹp mắt, keng một tiếng, bắn mạnh vào cây Trường Kích của đối phương, đó gọi là phát ra sau mà đến trước, không hổ danh là Yến Tường, nhưng dù là như thế, nhưng vẫn phải lùi về phía sau nửa bước.
Khi Quản Trung Tà định tấn công tới, Diêm Độc lại quát lên một tiếng nữa, liên tiếp lùi ra sau ba bước, thanh Yến Tường không ngừng vẽ thành những vòng tròn nhỏ trước mặt đối thủ, dưới ánh đèn, những vòng tròn nhỏ này phát ra từ thanh kiếm, trông như những đốm lửa ma chơi.
Kiếm pháp như vậy, quả thật là kinh thế hãi tục, mọi người đang im phăng phắc thì chợt kêu ồ lên.
Quản Trung Tà không ngờ kiếm pháp của đối thủ lại tinh vi đến mức đó, có thể chặn lại đường tiến của y, lấy lại tinh thần, hú lên một tiếng dài, kiếm thế hơi thu về, sau đó lại phóng ra tiếp, chém thẳng vào ở giữa, kiếm phong rít lên, xé gió mà bay tới, chỉ với thế này, thì mọi người đã nghĩ khác. Quản Trung Tà uy võ như thiên binh thần tướng, khiến ai nấy đều có cảm giác không thể đánh bại y được.
Cảm giác ấy mạnh mẽ như vậy, cả Diêm Độc cũng không ngoại lệ, khí thế nhất thời giảm xuống hai phần.
Tiếng kiếm giao nhau liên tiếp vang lên, rồi hai người đột nhiên tách ra, kiếm chiêu trở nên nhanh như điện chớp, nhiều người không thấy được rõ ràng cho nên không thể biết được ai thắng ai bại nữa.
Keng một tiếng, Quản Trung Tà đút nhanh thanh kiếm vào vỏ, nhưng vẫn nhìn vào đối thủ, mũi kiếm như một con độc xà có mắt bay vào trong vỏ, ai nấy đều mở to mắt ra nhìn.
Bọn Doanh Doanh reo hò trợ oai cho y còn to hơn kẻ khác.
Thanh Yến Tường kiếm của Diêm Độc vẫn chĩa về phía đối phương nhưng mặt y trở nên trắng bệch, trán rịn mồ hôi, người lắc lư, chống thanh kiếm xuống đất, rõ ràng vì dùng quá sức nhiều mà trở nên mệt nhọc.
Sau đó ở ngang trán của y xuất hiện một vết máu rất ngay ngắn, vết thương chỉ ở ngoài da, tuy Quản Trung Tà đã lưu tình, nhưng vết thương nằm ở vị trí đó, e rằng sau này sẽ là một dấu hiệu thể hiện một nỗi nhục rất lớn.
Quản Trung Tà ôm quyền nói: “Xin đa tạ đã nhường tay”.
Rồi có người chạy ra đỡ Diêm Độc bước vào.
Trong tiếng hò reo của mọi người, Quản Trung Tà thi lễ với Tiểu Bàn và Thái tử Đan.
Thái tử Đan và Lãnh Đình vẫn ung dung, nhưng Từ Dy Tắc và những kẻ khác đều lộ vẻ phẫn nộ, rõ ràng nhát kiếm ấy của Quản Trung Tà là quá hiểm.
Lã Bất Vi cười lớn nói: “Trung Tà đã không nghe lời dặn của Bị quân, dưới kiếm thấy máu, theo lý phải phạt ngươi một chén”.
Lần này cả Thái tử Đan và Lãnh Đình đều lộ vẻ không vui, Lã Bất Vi quả thật đã hiếp người quá đáng.
Thái Trạch nói: “Kiếm pháp của Trung Tà thật khiến cho chúng ta cao hứng, không biết Kinh phó thống lĩnh đã từng đại triển thần oai đêm qua đang ở đâu, có thể cho chúng tôi thấy được ai thấp ai cao?”
Quản Trung Tà đưa tay nhận chén rượu, trước tiên thi lễ với Tiểu Bàn và Chu Cơ rồi sau đó nâng chén mời mọi người bốn bên, ai nấy đều nâng chén chúc mừng y.
Hạng Thiếu Long lúc này không còn nghi ngờ gì nữa, biết được Lã Bất Vi đang nhằm vào mình.
Theo gã suy đoán, Lã Bất Vi trước nay đều cho rằng Tiểu Bàn có con mắt khác với mình, có lẽ cũng vì tâm lý sùng bái anh hùng của trẻ con, cho nên hy vọng trước khi gã chết thì phải làm nhục gã trước mặt mọi người, để cho mục tiêu sùng bái của Tiểu Bàn chuyển sang Quản Trung Tà.
Thái Trạch vừa mở lời, gã không còn im lặng nữa, bình thản nói: “Phó thống lĩnh có nhiệm vụ bên người, không thể ra dự tiệc, đành phải khiến Thái đại nhân thất vọng”.
Thái Trạch như đã định kế trước, nói tiếp: “Đêm qua chẳng phải có một vị tên Hoàn Xỉ liên tiếp thắng ba trận sao? Hãy cho chúng tôi thấy bản lĩnh của y lần nữa!”
Nhưng kẻ a dua Lã Bất Vi lập tức lên tiếng phụ họa.
Xương Bình quân cũng thấy không ổn, ghé tai Hạng Thiếu Long nói: “Bọn chúng đang nhằm vào huynh! Hừ!”
Hạng Thiếu Long biết trận chiến này không thể tránh được, gã tuyệt không để Hoàn Xỉ xuất chiến, nếu bị Quản Trung Tà dùng thủ đoạn độc ác để giết y, không những có lỗi với Vương Tiễn mà phải khiến cho giấc mộng thành lập một toán quân riêng cho Tiểu Bàn sẽ tan vỡ. Dù cho Hoàn Xỉ không bị thương nặng, cũng sẽ khiến cho tiếng tăm của y đã khó khăn tạo ra sẽ bị hủy ngay trong đêm nay.
Rồi Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn sang bọn Doanh Doanh, thấy bọn họ đều nhìn Quản Trung Tà với ánh mắt ngây ngất, biết được nếu không ra tay, không những Doanh Doanh sẽ chuyển sang Quản Trung Tà, mà cả Kinh Tuấn cũng mất đi Lộc Đan Nhi.
Nghĩ sâu hơn, nếu mình lại nói Hoàn Xỉ cũng có nhiệm vụ, thì sau này bọn người của Lã Bất Vi sẽ đủ căn cứ mà nói rằng gã e sợ Quản Trung Tà.
Bất đồ nhìn sang Tiểu Bàn, Tiểu Bàn đang nhìn gã bằng ánh mắt chờ đợi.
Hào tình trong lòng Hạng Thiếu Long trỗi dậy, cười lớn một tiếng, đứng dậy, thản nhiên nói: “Quản đại nhân có hứng thú như vậy, thì hãy để bổn tướng bồi tiếp đại nhân mấy chiêu vậy!”
Toàn trường đột nhiên im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, chỉ nghe được tiếng nổ lách tách của những ngọn đuốc, sau đó tiếng hoan hô vang lên không ngớt.
Quản Trung Tà mỉm cười nhìn gã nói: “Hạng đại nhân không màng đến vết thương, cố gắng ra tay, nếu có gì bất trắc, mạt tướng sao đảm đương nổi”.
Thái hậu Chu Cơ cũng lên tiếng: “Thiếu Long, vạn lần đừng miễn cưỡng!”
Hạng Thiếu Long tháo thanh Huyết Lãng xuống, giao cho Ô Thư đang đứng ở phía sau, rồi nhận thanh Mặc Tử kiếm, lấy lại ý chí, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng phải giao thủ với kẻ này, vậy thì đêm nay hãy cứ ra tay. Mỉm cười nói: “Nếu Quản đại nhân có thể khiến cho vết thương ta vỡ ra lần nữa, thì coi như ta đã thua!”
Mọi người thấy lời lẽ của gã ngang ngược ép người, đều vỗ tay khen hay.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn Thái tử Đan, Lãnh Đình rồi bước ra giữa sân, sánh vai cùng Quản Trung Tà, khấu đầu thi lễ với Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn thấy kiếm pháp của Hạng Thiếu Long thần binh như vậy, nên không hề lo lắng mà vui mừng nói rằng: “Đao kiếm không có mắt, hai vị khanh gia hãy cẩn thận!”
Hạng Thiếu Long trong lòng hiểu rõ, Tiểu Bàn chính là muốn mình giết y.
Một ý nghĩ thoáng qua, gã nghĩ đến bí quyết để giành lấy chiến thắng.
Quản Trung Tà thì cho rằng mình sắp chết, cho nên không muốn cùng chết với mình, chỉ với điểm này, thì có thể khiến y thua to.
Còn một ưu điểm nữa, là bản thân đã thấy được Quản Trung Tà ra tay, mà đối phương không hề biết đến kiếm pháp của mình, cùng lắm chỉ là do kẻ khác kể lại, giả sử mình giở hết các chiêu thức của Mặc Tử kiếm pháp ra thì sẽ khiến y khó khăn lắm đây.
Nghĩ đến đây, thì đã quyết định.
Hai người tách ta, nhìn nhau bằng ánh mắt sắc bén.
Một cuộc quyết chiến sắp nổ ra.
Mọi người nghe tiếng, chạy đến chen lấn đông nghịt ở bên ngoài.
Bọn Kỷ Yên Nhiên thấy Ô Thư về trại lấy thanh Mặc Tử kiếm, nên cả kinh vội vàng chạy đến, đến chỗ Xương Bình quân ngồi xuống. Cầm Thanh cũng đến, ngồi cùng với bọn họ, ai cũng lo lắng.
Chu Cơ tuy không lo lắng Quản Trung Tà sẽ làm bị thương Hạng Thiếu Long, nhưng mặt mũi ảm đạm, suýt nữa không dám nhìn.
Quản Trung Tà khiêm nhường nói: “Có thể cùng Hạng đại nhân so tài, quả thật là một chuyện vui trong đời của Trung Tà”.
Hạng Thiếu Long ung dung nói: “Không biết Quản đại nhân lần này có sử dụng kiếm pháp tay trái chăng?”
Lời ấy vừa nói ra, nhất thời mọi người đều ồ lên.
Không ai ngờ Quản Trung Tà đã nhiều lần quá chiêu với cao thủ, nhưng vẫn chưa sử dụng bản lĩnh thật sự của mình.
Lần đầu tiên Quản Trung Tà mặt biến sắc, cười khanh khách nói: “Nhãn lực của Hạng đại nhân quả thực phi phàm”.
Điều mà Hạng Thiếu Long cần là nỗi kinh hãi của gã, nào bỏ qua, thanh Mặc Tử kiếm gác trên vai bắn lên, một tiếng đã thấy kiếm, kiếm chạy theo người, mượn sức nặng của thanh Mặc Tử kiếm, bắn thẳng vào diện môn của Quản Trung Tà.
Keng một tiếng.
Quản Trung Tà quả nhiên dùng tay trái rút kiếm, trầm eo tọa mã, gạt thanh Mặc Tử kiếm lên. Hạng Thiếu Long không tiến nữa mà lùi về sau, sử dụng một trong tam đại sát chiêu của Mặc Tử kiếm pháp là lấy thủ làm công, thanh mộc kiếm nhấp nhứ vô định, Quản Trung Tà thấy gã có vẻ muốn đánh tới mà cũng chẳng phải đánh tới, có vẻ thủ mà cũng không phải thủ, vả lại lúc nãy vừa mới bị gã làm cho phân tâm, nhất thời sinh ra cảm giác không thể nào hạ thủ, bất đồ lùi ra sau hai bước, thu kiếm về để thủ.
Mọi người thấy Hạng Thiếu Long xuất chiêu, quả nhiên không phải tầm thường, đều lên tiếng khen ngợi.
Hạng Thiếu Long lúc này đã tiến vào tâm pháp của Mặc thị, không nghĩ gì đến chuyện thắng bại sinh tử nữa, đầu óc sáng láng, mọi động tĩnh của đối thủ đều nằm trong tầm khống chế của gã.
Mọi người thấy hai người đều uy phong lẫm lẫm, dáng vẻ như thiên thần, nên cảm thấy căng thẳng lắm.
Bọn Doanh Doanh lần đầu tiên tận mắt thấy thân thủ kinh người của Hạng Thiếu Long, đều trố mắt há mồm, nhất thời không biết nên ủng hộ bên nào mới phải.
Quản Trung Tà cảm thấy khí thế và lòng tin của đối phương không ngừng tăng lên, miệng mỉm cười, lạnh lùng quát một tiếng, phóng ra một kiếm nhìn có vẻ thô kệch nhưng thật sự rất tinh xảo.
Lần này chủ động xuất kích, mọi người lập tức thấy được kiếm pháp tay trái của y hơn hẳn tay phải.
Đầu tiên là y có thể phối hợp hoàn chỉnh các bộ phận đầu, eo, tay chân, động tác đều xuất ra một lượt, tuy là tay trái sức yếu, nhưng người ta có thể nhận thấy y dùng toàn bộ cơ thể của mình để hoàn thành động tác, chứ không phải riêng một cánh tay trái.
Cảm giác dùng lực đạo của cả thân thể ấy cố nhiên kinh người, nhưng điều khiến cho người ta rúng động hơn là kiếm ấy của y nhanh như sấm bay chớp giật, tuy trông rất rõ ràng, có thể thấy được đường kiếm của đối phương nhưng không thể nào chống đỡ được.
Kiếm pháp như vậy, quả thật đã đạt đến cảnh giới tối cao trong kiếm đạo, trong chậm có nhanh, trong thô có xảo.
Khi mọi người đang lo lắng cho Hạng Thiếu Long, Hạng Thiếu Long dùng tay trái cầm kiếm, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thanh Mặc Tử kiếm chém xuống trước mũi kiếm của Quản Trung Tà chỉ cách có ba thốn.
Đó chính là chỗ cao minh của Hạng Thiếu Long, nhờ vào thanh mộc kiếm nặng nề mà cứng như sắt đá, để chống đỡ với Quản Trung Tà, mặc dù lực tay của y có vẻ hơn gã, mà chém ra trong lúc này, chính là lúc lực đạo của đối phương yếu ớt, nhất thời thanh Trường Kích của Quản Trung Tà bị bạt ra.
Đầu tiên Quản Trung Tà không ngờ Hạng Thiếu Long lại đổi sang dùng tay trái cầm kiếm, khiến cho chiêu sau vốn đã nghĩ ra nhưng không thể dùng được, càng không ngờ được lực đạo của thanh mộc kiếm lại nặng nề như thế, khi đang thất kinh, Hạng Thiếu Long đánh liền ba kiếm tới.
Quản Trung Tà vẫn không di chuyển, giữ vững ở giữa, đỡ lại từng chiêu, nhờ vào thể lực và tốc độ kinh người, để chống đỡ kiếm pháp như cuồng phong vũ bão của Hạng Thiếu Long.
Ai nấy đều ngây ngất, reo hò vang lừng, không biết là trợ oai cho bên nào.
Hai kiếm liên tiếp giao nhau, tiếng kiếm chạm nhau vang lên không ngớt.
Sau ba kiếm rồi lại bảy kiếm, khi khiến cho người xem đều ngạt thở, hai người lại tách ra, đứng nhìn nhau.
Hạng Thiếu Long cố nhiên cần có thời gian để thở, Quản Trung Tà đã bị thanh mộc kiếm nặng nề ấy cho nếm mùi vị, nên không dám mạo hiểm tiến tới.
Hạng Thiếu Long bất đồ trong lòng khâm phục.
Gã đã từng giao thủ với Ngao Ngụy Mâu, lại thường luyện tập với Đằng Dực, một kẻ có lực tay hơn người, cho nên ứng phó với hạng người như Quản Trung Tà quả thật rất tâm đắc, vừa rồi gã đã lợi dụng nguyên lý vật lý học, kết hợp phương thức đường parabol và đường trôn ốc vào trong kiếm thế, nhưng vẫn không thể buộc Quản Trung Tà lùi nửa bước, có thể thấy đối phương phòng thủ rất chắc chắn, y có thể đủ thấy sức gắng gượng của y thật là kinh người, điều đáng lo là mình phải nhân lúc đối phương lọt xuống hạ phong mà thừa thế tấn công, nhưng lúc này vẫn chưa có thể phá vỡ được thế kiếm của y, chỉ với điểm này thôi, mình khó có hy vọng thắng được y.
Song điều này chỉ là trong tình huống bình thường, kết quả trận đấu thường được quyết định bởi nhân tố tâm lý và sách lược mà gã lại là cao thủ về mặt này.
Quản Trung Tà cũng bị gã tấn công đến tối tăm mặt mũi, từ trước đến nay, kiếm pháp của y đều lấy công làm chủ, nhưng mười kiếm vừa rồi, lại chỉ có thể khó khăn chống đỡ, quả thật là chuyện lần đầu tiên y gặp phải.
Toàn trường đều im phăng phắc, lặng lẽ chờ đợi cuộc giao phong lần thứ hai của hai đại cao thủ.
Quản Trung Tà hồi phục lại nhanh hơn Hạng Thiếu Long, thanh Trường Kích hạ xuống dưới, người nghiêng theo kiếm thế, mũi kiếm hướng lên, chĩa về phía lồng ngực Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long lúc này cầm ngang thanh kiếm đứng yên, trông vững như núi, hú dài một tiếng, rồi tung kiếm ra, lách mình tiến về phía trước, một kiếm chém thẳng xuống trán Quản Trung Tà.
Toàn trường nhất thời reo lớn.
Hạng Thiếu Long có nỗi khổ chỉ mình mình biết. Gã vừa đấu sức với Quản Trung Tà, vẫn chưa hồi phục lại, nếu gắng gượng để chống đỡ, thì sẽ bị lực đạo của đối thủ làm chấn động vỡ vết thương, lúc ấy đối phương lại triển khai kiếm thế, muốn tìm lại ưu thế lúc trước thì khó hơn lên trời.
Nhưng kiếm này rất lỗ mãng, phải biết rằng y trước tiên lách mình là để tránh chỗ yếu hại, mà đối phương thay đổi kiếm thế thì chỉ cần có không gian, chính trong lúc này, thanh Mặc Tử kiếm của gã sẽ đâm thẳng một đường cùng với đối phương, tuy bản thân có thể không tránh khỏi bị trọng thương, nhưng lúc ấy đối phương thì mạng đã ô hô.
Quản Trung Tà lần đầu tiên gặp lối đánh dùng mạng thí mạng như vậy, chính như Hạng Thiếu Long đã liệu định, y làm sao chịu hy sinh bản thân với một người sắp chết, nên vội vàng giơ kiếm lên đỡ.
Keng một tiếng, tiếng kiếm giao nhau chấn động toàn trường.
Quản Trung Tà phải chịu toàn bộ sức lực của Hạng Thiếu Long cùng với trọng lượng của thanh mộc kiếm.
Y chấn động toàn thân, không đỡ nổi đường lực đạo ấy, cuối cùng phải thối lùi một bước.
Hạng Thiếu Long liền nắm bắt lấy cơ hội này, nào chịu bỏ qua, sử dụng chiêu lợi hại nhất trong tam đại sát chiêu là có công lẫn thủ, đột nhiên kiếm quang mở rộng, biến hóa ảo diệu, tấn công tới Quản Trung Tà như trường giang đại hải.
Quản Trung Tà thấy trong chiêu của gã, hàm chứa sự biến hóa vô cùng, huýt dài một tiếng, dùng toàn lực để phản kích.
Những kẻ ngồi xem, bao gồm từ Tiểu Bàn cho đến bọn thị vệ, đều la hét trợ oai.
Hạng Thiếu Long trỗi dậy sát cơ, quên luôn cả Mặc Tử kiếm pháp, từng chiêu cứ liên tiếp nhau, thân hình của y như hổ báo, nhanh nhạy như thần, chiêu nào cũng dùng mạng đổi mạng, quả thật hung hiểm vô cùng.
Quản Trung Tà tuy không muốn, nhưng chân vẫn cứ phải lùi về phía sau.
Khi lùi được bảy bước, vì sức lực của Hạng Thiếu Long đã hơi giảm xuống, nên mới lấy lại thế thượng phong, đỡ được thế công của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long lại chém thêm một nhát nữa, đột nhiên lùi về phía sau, thản nhiên gác cây mộc kiếm lên vai.
Quản Trung Tà thở phào, đương nhiên không dám mạo hiểm tiến tới nữa.
Hai người lại trở thành thế đối địch.
Lã Bất Vi khó giấu nỗi kinh khiếp trên mặt, đứng dậy cao giọng nói: “Ngưng lại!”
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều quay sang nhìn y.
"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.