Tầm Tần ký - Hồi 168
Kinh đô Thọ Xuân
Ngày đăng: 18-03-2014
Tổng cộng 289 hồi
Đánh giá: 8.6/10 với 1210015 lượt xem
Nước Sở từ khi đại tướng của Tần là Bạch Khởi đánh vào Dĩnh Đô, Sở Tương vương đại bại chạy về phía Đông, đã hai lần dời đô, cách Tần càng lúc càng xa.
Vùng đất ở Hoài Đông thuộc nước Trần, bị người Sở đến chinh phục, vì thế Tương vương thu nạp binh của nước Trần, được khoảng hơn mười vạn, sau khi hồi phục lại thì đoạt được mười lăm quận ở Hoài Bắc từ tay người Tần, thanh thế được trùng chấn.
Sau đó thì liên kết với quân bốn nước đánh Tần, đánh bại được Mông Ngao, người Tần đóng cửa không dám ứng chiến, nước Sở như trong một đêm đã hồi phục lại thế bá chủ trong thời Xuân Thu.
Nói cho cùng, nước Sở tuy mất nhiều đất đai, nhưng vì đất đai rộng lớn, người Tần muốn tấn công Sở cũng không phải dễ, cho nên mới có thể trở thành một nơi an toàn.
Thọ Xuân nằm ở chỗ phía Nam Hoài Thủy, đối diện với Hạ Thái, vì giao thông thuận lợi, người Sở lại có nền tảng vững chắc ở khu vực này, nhưng được vật lực không thiếu, nên có thể thịnh vượng, thanh thế đương thời quả thật hơn hẳn các nước ở phía Đông bắc.
Thành Thọ Xuân rất lớn, thành bày theo hình sao Kim, chu vi khoảng hơn ba mươi dặm, lớp đất ngoài dày đến năm mươi dặm, có thể nói là một trong những ngôi thành to lớn nhất đương thời, quy mô chỉ kém Hàm Dương, lại còn có bốn thành phụ, để bảo vệ cho thành chính. Nhân khẩu đạt đến hai vạn hộ, rất phồn thịnh.
Vì đất đai tươi tốt, lương thực đầy đủ, cho nên Thọ Xuân là đô thành phồn hoa nhất sau Dĩnh đô của nước Sở.
Tất cả các kiến trúc quan trọng, đều tập trung ở giữa thành, cung điện, đài tạ, kho lẫm, phủ, khố, tổ miếu, đàn tế thổ thần, tắc tế cốc thần, phủ đệ của quan khanh đại phu và khách quán của sứ thần nước ngoài đều tập trung ở đây.
Trong thành có các con đường giao nhau, phân chia ra thành các nơi như dân cư, chợ búa, lữ quán, quán xá.
Thành Thọ Xuân canh phòng rất cẩn mật, ở các lối ra vào trong thành đều có cửa cao có thể kéo lên hạ xuống, ngoài thành lại có sông hộ thành, ngày đêm đều có Sở quân canh giữ, phàm là những kẻ muốn qua thành, đều phải nộp thuế.
Khi bọn Hạng Thiếu Long đến bến đò ở ngoài thành, thì bị chiếc thuyền trên sông của quân Sở chặn lại, đến khi Trang phu nhân bước ra thì mới cho bọn họ cập bến, nhưng không cho lên bờ, rồi sai người vào thành phi báo.
Mọi người chỉ có cách ngồi trên thuyền chờ đợi.
Lúc ấy Hạng Thiếu Long đã thay đổi, thay một bộ bào phục rộng thùng thình, để che thân hình cao lớn của gã, râu tóc thì hơi điểm bạc, sắc mặt trắng trẻo, mi rậm che mắt, không hề giống với Hạng Thiếu Long trước kia như Đổng mã si.
Chờ cả canh giờ, mới thấy một toán quân từ trong thành đến, dẫn đầu là một kẻ mập mạp, người bận quan phục, tuổi khoảng trên dưới năm mươi, mắt hí mà mũi lớn, xem ra có vẻ đây là một kẻ ham mê tửu sắc.
Lúc này Trang phu nhân hạ giọng nói với Hạng Thiếu Long: “Kẻ mập ấy chính là Xuân Thân quân Hoàng Các!”
Hạng Thiếu Long giật mình, lúc đầu còn tưởng đó là thực khách hay gia tướng trong nhà của Xuân Thân quân Hoàng Các, nào ngờ lại chính là Hoàng Các!
Trong tứ đại công tử của thời chiến quốc, Hạng Thiếu Long tuy chỉ gặp qua Tín Lăng quân, nhưng xem ra kẻ này ngoại hình kém nhất, chả trách nào trong tứ đại công tử, tiếng tăm y kém nhất.
Nhớ lại mình đã trừ khử Triệu Mục, đứa con chẳng giống y chút nào, trong lòng bất đồ dâng lên cảm giác kỳ lạ. Kỷ Yên Nhiên đứng một bên nói: “Mập hơn so với lần trước thiếp gặp y”.
Hạng Thiếu Long lúc này trong lòng mới cảm thấy lo, nhớ lại Kỷ Yên Nhiên đã từng đến đây, nếu nàng bị Xuân Thân quân nhận ra, vì mình là kẻ thù giết con của y, chắc chắn sẽ lập tức xong đời.
May mà giờ đây Kỷ Yên Nhiên và Triệu Chi không giống như trước chút nào.
Y phục của nữ nhân nước Sở so với các nước khác, rõ ràng đặc biệt rộng rãi và đẹp đẽ hơn, váy dài quét đất, ở eo lại có đeo đai màu trắng, cổ áo giao chéo nhau, kéo ra tới sau lưng, tay và vạt áo đều rộng. Mão thì đỉnh tròn có kết dây, cột xuống cằm, quả thật trông duyên dáng hơn so với các nước khác.
Còn kiểu tóc của hai nữ nhân, đều giống như bọn Trang phu nhân, tóc trên trán thì chải rất bằng, còn ở phía sau thì tết lại thành hai bím, buông thõng phía sau.
Chỉ là thay đổi kiểu tóc, nếu Hạng Thiếu Long không biết, cũng nhất thời không thể nhận ra bọn họ, huống chi đuôi tóc lại hơi bạc, khiến cho bọn họ xem ra có lẽ già đến hai mươi năm.
Y phục của năm nữ nhân phân biệt theo màu đỏ, màu hồng, màu vàng, màu lục, màu xanh lam, lại được thêu thùa hình rồng, phượng và chim, lại có hình cành cây, lá cây, hoa và các loại hoa văn khác, nhìn rất sinh động, rõ ràng thể hiện óc tưởng tượng của người Sở rất phong phú và nền văn hóa mang đầy màu sắc thần thoại.
Y phục của nam nhân thì đơn giản hơn, vạt áo phía trước để bên phải, cổ chéo, tay áo rộng, tay áo cũng có thể thu lại, ở tay áo và rìa áo đều có hoa văn, áo chủ yếu màu cọ, đen, màu nâu, màu trắng, nổi bật nhất là dây đai ở eo, có thêu các loại đường viền đối xứng nhau, màu sắc phức tạp.
Các thiết vệ đều thay y phục võ sĩ nước Sở, áo thì dài quá eo, mặc quần bó chân, chân mang giày cao, ở những bộ phận trọng yếu đều có mặc giáp, kiểu tóc cũng hoàn toàn thay đổi, đầu đội mão nước Sở, dáng vẻ trông rất thú vị.
Đến lúc này Xuân Thân quân đã đến bên bờ, phất tay ra hiệu mời bọn họ lên bờ.
Trang phu nhân được hai thiếu nữ to cao đỡ, dẫn đầu bước lên bờ.
Không biết có phải vì Hạng Thiếu Long đa nghi, gã cảm thấy mắt Xuân Thân quân như sáng lên, nhìn hau háu vào Trang phu nhân.
Bọn Hoàng Các xuống ngựa, thi lễ nghênh đón. Trang phu nhân vừa trả lễ, lập tức khóc òa lên: “Quân thượng phải làm chủ cho tiểu tử của thiếp”.
Hoàng Các nhất thời lúng túng, nói: “Vạn vương phi xin đừng bi thương, hãy về phủ rồi mới bàn bạc”.
Rồi quay sang Hạng Thiếu Long, có vẻ nhìn chăm chú, ánh mắt rất có uy, nói: “Nghe danh Vạn tiên sinh đã lâu, quả là một nhân tài, bổn cung rất ưa thích”.
Hạng Thiếu Long biết được đây chẳng phải là một tay vừa, Xuân Thân quân này tuy chìm đắm trong tửu sắc, nhưng nhìn nhãn thần của y, cũng đã biết y rất tự tin, không giống như bề ngoài và vẻ mặt của y. Vội vàng cố gắng hạ giọng xuống, trả lời bằng thứ tiếng vừa mới học được: “Uy danh của Quân thượng chấn động thiên hạ, là Thụy Quang cảm thấy vinh hạnh mới phải”.
Ánh mắt của Xuân Thân quân Hoàng Các liếc về phía bọn Kỷ Yên Nhiên, Trang phu nhân mới ngừng khóc, giới thiệu bọn họ.
Hoàng Các thấy Triệu, Kỷ đều đã ở lứa tuổi về chiều, nên không chú ý nhiều lắm, chỉ nhìn chăm chú Vưu Thúy Chí và Vưu Ngân Chi, cuối cùng ánh mắt lại quay về phía Trang phu nhân, dịu dàng nói: “Mời Vương phi tới tệ phủ nghỉ ngơi, còn những chuyện khác thì hãy từ từ mà bàn bạc”.
Hạng Thiếu Long đột nhiên nghĩ, nếu lần này không gặp mình, thì Trang phu nhân và tỷ muội họ Vưu này có một cách là dùng kế mỹ nhân, dùng sắc đẹp để đạt đến mục đích bởi vì thần thái hiện giờ của Xuân Thân quân, rõ ràng đối với chuyện phục quốc của bọn họ, không hề có nhiệt tâm. Chỉ cần thấy y không hề để ý đến Trang Bảo Nghĩa, thì có thể biết được điều này.
Phía sau Hoàng Các có mấy kẻ ra dáng là thực khách, còn những kẻ khác đều là những võ sĩ cao lớn.
Trong số thực khách có một người cao lêu nghêu, để râu dài tới ngực, mặt dài, mũi khoằm, môi mỏng, hai mắt thoáng lên thần sắc bất định, để ý nhìn mọi người, đặc biệt là tiểu Bị quân lưu vong của nước Điện Trang Bảo Nghĩa.
Trang Khổng đứng sau lưng thấy Hạng Thiếu Long để ý đến kẻ này, hạ giọng nói: “Đó chính là Phương Trác!”
Khi Hạng Thiếu Long hơi gật đầu, Trang phu nhân cất giọng oanh vàng: “Không cần quấy rầy Quân thượng, thiếp đây chỉ muốn quay về Điện vương phủ mà thôi”.
Bọn Hạng Thiếu Long đều cảm thấy hơi ngạc nhiên, đến lúc này mới biết ở Thọ Xuân có phủ đệ của Trang gia.
Xuân Thân quân mặt lộ vẻ ngạc nhiên, ho khan một tiếng nói: “Chuyện này đợi đến lúc về đến tệ phủ rồi nói, được chăng?”
Trang phu nhân nhìn Xuân Thân quân qua tấm mạng che mặt: “Xin hỏi Quân thượng, chuyện này có vấn đề gì?”
Xuân Thân quân thở dài, nói: “Từ khi ở nước Điện có loạn, Vương phi và tiểu công tử tránh ở nước Tần, nô tỳ của Điện vương phủ đã bỏ đi khắp nơi, để trống đã mấy năm nay. Gần đây tả lệnh doãn Lý Sấm Văn thấy thế thì ưa thích lắm, đã chiếm Điện vương phủ! Bổn quân tuy đã nhiều lần lên tiếng với y, nhưng y thấy tiên vương không nói nên cũng không màng đến, bổn quân cũng lấy làm bất mãn về điều này”.
Trang phu nhân giật mình, giận dữ nói: “Lẽ trời ở đâu, Quân thượng phải đem lại công bằng cho thiếp thân”.
Xuân Thân quân nở nụ cười chua chát, hạ giọng nói: “Sớm muộn bổn quân cũng cho tên tiểu tử này một bài học! Song tình thế lúc này rất tế nhị, không tiện làm càn. Vương phi đi đường đã vất vả, hay là hãy về tệ phủ nghỉ ngơi trước đã!”
Hạng Thiếu Long thì trong lòng kêu tuyệt, giờ đây tuy ở Thọ Xuân có rất nhiều người muốn giết chết Trang Bảo Nghĩa, nhưng vì có liên quan đến hơn một chục chư hầu, nên không ai dám ra tay. Cho nên chỉ cần một bên chiếm được lý, rồi xé cho to chuyện ra, để tạo thanh thế, cười ha hả nói: “Xin nhận lãnh ý tốt của Quân thượng, lần này chúng tôi đến Thọ Xuân chính là lấy lại công bằng! Nếu sợ trước sợ sau, thì làm sao có thể hoàn thành đại nghiệp phục quốc? Quân thượng xin hãy cứ về phủ trước, chúng tôi đã có chủ ý”.
Xuân Thân quân ngạc nhiên nhìn về phía Hạng Thiếu Long.
Vạn Thụy Quang là danh tướng của Điện Nam, là lãnh tụ trứ danh của Điện Nam tộc, văn võ song toàn, ở nước Sở cũng có một địa vị nhất định, nhưng không ngờ y lại dám nói dám làm như vậy, tỏ vẻ muốn đoạt Điện vương phủ về lại.
Trang phu nhân cũng hơi giật mình, suýt nữa thì lên tiếng cản lại, may mà nhớ Hạng Thiếu Long không phải hạng tầm thường, chắc đã có thủ đoạn không tầm thường, nên không nói gì.
Xuân Thân quân không hổ là một trong tứ đại công tử thời Chiến Quốc, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hành vi ngang ngược của Lý Sấm Văn, có rất nhiều người bất mãn, người trong Lý tộc cũng thế. Sứ thần của các nước chư hầu cũng đã đưa thư kháng nghị, nhưng đều bị tiên vương gạt qua một bên. Vạn tướng quân nếu muốn đoạt lại vương phủ, không ai dám nói nửa lời. Nhưng gia tướng trong phủ Lý Sấm Văn cao thủ như mây, một khi xảy ra xung đột thì hậu quả khó lường, Vạn tướng quân xin hãy nghĩ lại. Mà bổn tướng quân thì không tiện trực tiếp tham gia”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cả mừng, nếu tình thế là như vậy, thì không thể bỏ qua cơ hội dương oai cho Trang gia, khi mọi người đều cho rằng bọn họ có đủ sức phục quốc, bởi vì nước Điện là kẻ đứng đầu trong chư hầu của nước Sở, dù cho kẻ nắm quyền là Lý Viên, khi so sánh lực lượng, vẫn có thể không thua y.
Lạnh lùng nói: “Quân thượng xin hãy sai người báo với Lý Sấm Văn, nói chúng tôi phải lập tức lấy lại Điện vương phủ, đó là tiên lễ hậu binh”.
Xuân Thân quân ngạc nhiên, rồi gật đầu nói: “Vạn tiên sinh quả nhiên là một đấng hào kiệt, Hoàng Các này rất khâm phục, người đâu!”
Phương Trác tự động nhận lệnh, bước ra phía trước thi lễ nói: “Chuyện này hãy do tiểu nhân đi!”
Hạng Thiếu Long trong lòng cười thầm, đương nhiên biết Phương Trác đi báo cho Lý Sấm Văn triệu tập cao thủ, để đánh với bọn họ một trận.
Nhưng vì có hai người Trang phu nhân và Trang Bảo Nghĩa, rất mẫn cảm với chính trị, dù cho Lý Sấm Văn có bao nhiêu gia tướng, cũng không dám lấy nhiều hiếp yếu, khi một đấu một, thì gã sẽ nắm chắc phần thắng.
Điện vương phủ nằm ở trung tâm thành Thọ Xuân, gần với hoàng cung, trên đường dẫn tới không phải là tân quán của sứ tiết nước ngoài thì cũng là hành phủ của các nước chư hầu, cho nên Điện vương phủ bị Lý Sấm Văn chiếm đoạt, quả thực là chuyện trái tai gai mắt, đây cũng là một thủ đoạn dùng để triệt hạ các nước chư hầu của Hiếu Liệt vương.
Giờ đây Hiếu Liệt vương đã chết, hành vi này của Lý Sấm Văn lập tức mất chỗ dựa, gián tiếp tạo điều kiện cho Trang gia đoạt lại phủ.
Từ trước đến nay, triều đình nước Sở đều đổ tội mưu phản ở nước Điện cho Lý Lệnh, không hề có liên quan gì đến nước Sở. Đương nhiên bề mặt không thừa nhận địa vị của Lý Lệnh, để tránh sự chống đối của các nước chư hầu khác.
Nếu các nước chư hầu đều đi theo nước Tần, thì nước Sở sẽ mất đi phên dậu ở phía Tây Nam, thế nước lúc ấy sẽ rất nguy ngập.
Vì tình thế này, Hạng Thiếu Long quyết ý sẽ làm lớn chuyện, kẻ đầu tiên phải khai đao chính là Lý Sấm Văn.
Vì không thể động thủ giết người, cho nên Hạng Thiếu Long đã mượn của Xuân Thân quân một số mộc côn, giấu trong xe của Trang phu nhân, đi về phía Điện vương phủ.
Đến ngoài Điện vương phủ, chỉ thấy cánh cửa lớn đã mở, hơn hai trăm võ sĩ xếp hàng đứng trước sân, bày ra trận thế để đối phó với bốn chục người của bọn họ, trong đó có bao gồm cả phụ nữ và trẻ con.
Đây là lúc sau giờ Ngọ, người đi trên đường rất nhiều, không hiếm những công khanh đại thần sống ở gần đó, hoặc sứ của các nước chư hầu, thấy Điện vương phủ bày binh bố trận như vậy, thì đều vây quanh đứng nhìn, trong chốc lát người đông nghịt, không khí rất náo nhiệt.
Hạng Thiếu Long cưỡi ngựa đi trước, dắt theo mọi người tiến vào Điện vương phủ.
Có người đứng ở trên bậc tam cấp, quát lớn: “Kẻ kia hãy dừng bước, cớ gì xông vào phủ của ta?”
Bọn Hạng Thiếu Long ung dung nhảy xuống ngựa.
Chỉ thấy hai trăm người bên đối phương đã nai nịt gọn gàng, chặn lại tất cả đường tiến của bọn họ, chủ lực thì tập trung trước cửa phủ.
Ngẩng đầu lên nhìn tấm biển Lý Lệnh doãn phủ, cười lạnh lùng: “Kẻ nào chiếm phủ đệ của Điện vương ta, hãy báo danh cho Vạn Thụy Quang này!”
Kẻ mặc võ phục ấy rõ ràng chính là Lý Sấm Văn, trông rất có uy thế, nhưng đáng tiếc mặt đầy tục khí, hai mắt ti hí, tay nắm đốc kiếm mà cười ha hả rằng: “Thực là tức cười, Điện vương vì không biết trị nước, năm năm trước đã bị dân chúng nơi ấy giết chết, còn tìm đâu ra Điện vương?”
Hạng Thiếu Long càng yên lòng hơn, dù cho người trong Lý tộc cũng không dám to gan công khai thừa nhận Lý Lênh, để tránh cho các nước chư hầu cùng nhau nổi loạn.
Lúc này bọn Trang phu nhân vẫn còn trong xe, có hai thiếu nữ Kỷ, Triệu bảo vệ bên cạnh, bọn Trang Khổng thì phụ trách giữ xe ngựa, giúp cho bọn họ khi động thủ thì không còn lo lắng gì.
Hạng Thiếu Long quắc mắt, quát lớn: “To gan lắm, Bị quân nhà ta đang ở đây, ai dám nói Điện vương không có! Tên cuồng đồ nhà ngươi dám chiếm Điện vương phủ, có dám cùng ta đến trước Đại vương lý luận chăng, để xem lệnh phù văn thư quốc tỷ, chứng minh Bị quân ta là chủ của nước Điện?”
Lý Sấm Văn cười gằn: “Ngươi mới là hạng ngông cuồng, ai biết ngươi có phải là loạn thần tặc tử hay không, đem bằng chứng giả đến đây để lường gạt? Hãy cút ra khỏi cửa cho ta, nếu không ta sẽ đập gãy chân chó của các ngươi”.
Nhất thời ở ngoài đường ồ lên, mọi người đều tỏ ra bất mãn với hành vi ngang ngược của Lý Sấm Văn, cũng có thể biết được người này lúc bình thường ngang ngược bá đạo, đắc tội với nhiều người, nên rất ít kẻ ủng hộ y.
Hạng Thiếu Long biết đã đến lúc, cố ý làm ra vẻ hoảng sợ nói: “Nếu ngươi không tin, ta có thể đến gặp mặt Thái hậu, Đại vương để giành lấy công bằng!”
Lý Sấm Văn nào chịu tha cho người ta, cười lớn: “Đi dễ dàng như vậy sao? Ta sẽ trói các ngươi đến gặp Thái hậu”.
Ở ngoài phủ lại nổi lên một trận ồn ào.
Lý Sấm Văn quả thực rất quá đáng.
Hạng Thiếu Long đã sớm biết Lý Sấm Văn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, càng biết hơn y có ý muốn cướp đoạt những thứ quốc tỷ, lệnh phù mà lúc nãy mình nói, cười lạnh lùng phất tay ra hiệu.
Lúc này hai hàng võ sĩ trong Lý phủ bắt đầu tiến về phía họ.
Lúc này bọn Ô Thư lập tức rút ra những thanh trường côn ở dưới xe ngựa, Lý Sấm Văn lúc này mới cảm thấy không ổn, quát lớn: “Ra tay!”
Hạng Thiếu Long trong tay đã cầm ngọn côn, cởi phăng tấm trường bào bên ngoài, lộ ra bộ võ phục, ngọn côn trong tay xoay tít xông về phía trước, bên địch có mấy tên bị đánh bay cả kiếm.
Rồi có tiếng kêu thảm, bọn võ sĩ bao vây bị các thiết vệ phản kích, té lăn nháo nhào, tiếng xương tay xương chân gãy răng rắc vang lên, hàng ngàn người đứng xem trước nay đã ghét Lý Sấm Văn, nhất thời tiếng hô vang động, càng tạo thêm thanh thế cho phía Hạng Thiếu Long.
Bọn võ sĩ ỷ vào ưu thế số đông của mình, nhưng thực lực của bản thân lại kém xa Hạng Thiếu Long và các thiết vệ, lại thêm loại mộc côn nặng nề chiếm ưu thế, nên dù cho bọn chúng có đông hơn vạn lần, trong lúc lúng túng đã lập tức rối loạn.
Hạng Thiếu Long và các thiết vệ dùng thủ pháp đánh nhanh như sấm sét, đã đánh ngã được hơn bảy mươi tên võ sĩ, rồi kết lại thành trận thế, đánh về phía Lý Sấm Văn và hơn một trăm võ sĩ còn lại ở trên bậc tam cấp.
Lý Sấm Văn nào ngờ bọn họ lợi hại đến thế, điên cuồng múa thanh trường kiếm, liều mạng xông lên cản địch.
Hạng Thiếu Long dẫm bừa trên thân của kẻ địch, ngọn trường côn quét ngang, gạt bay được trường kiếm của hai tên, lúc ấy đã lên đến bậc cao nhất của tam cấp.
Bọn Ô Thư thì quát tháo, thấy người là đánh, những kẻ lao lên không phải gãy chân thì máu đổ. Hơn mười tên bị đánh sống dở chết dở tại chỗ.
Khi Hạng Thiếu Long xông về phía Lý Sấm Văn, những tên võ sĩ khác hoảng sợ, vội vàng tản ra.
Lý Sấm Văn thấy thế thì cả kinh, được mười tên gia tướng yểm trợ, lui vào trong phủ.
Hạng Thiếu Long tung chân đá bay một tên, cả người lẫn côn ào vào trong đại đường.
Ngoài phủ còn ít nhất là hơn một trăm tên võ sĩ.
Khi Lý Sấm Văn quay người lại, Hạng Thiếu Long cùng bọn Ô Thư, Ô Quang, Ô Ngôn, Kinh Kỳ đã xông đến vây lại.
Mấy tên võ sĩ liều mạng lao ra chắn cho Lý Sấm Văn đều bị đánh ngã.
Lý Sấm Văn đứng sững ngay tại chỗ, trong tay tuy vẫn cầm thanh trường kiếm, nhưng không biết nên ra tay hay buông tay chịu trói.
Hạng Thiếu Long thu lại ngọn côn mà đứng, cười nói: “Thì ra ngươi không phải là cuồng đồ, mà là hạng nhát gan!”
Lý Sấm Văn mặt biến sắc, cuối cùng đút kiếm vào bao, còn cố nói: “Ta là lệnh doãn của Đại Sở, nếu ngươi dám động vào nửa cọng lông của ta...”.
Nói chưa xong, Hạng Thiếu Long đã phất tay, hai ngọn côn đập mạnh vào đùi y, khiến xương gãy răng rắc, Lý Sấm Văn kêu rống lên, té nhào xuống đất.
Hạng Thiếu Long hạ lệnh: “Đem tất cả những kẻ cuồng đồ chiếm Điện vương phủ của ta, ném ra ngoài đường!”
Bọn thiết vệ dạ ran.
"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.