Tầm Tần ký - Hồi 198
Trước ngày đại chiến
Ngày đăng: 18-03-2014
Tổng cộng 289 hồi
Đánh giá: 9.1/10 với 1209885 lượt xem
Hạng Thiếu Long mang theo hai chiếc hộp quay về quan thuộc, bước vào trong phòng liền mở ra nhìn, thì ra đó là hai chiếc áo bào thật đẹp, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Trong xã hội mà nam nhân là trung tâm này, phụ nữ muốn sống hạnh phúc vui vẻ thật là khó. Quách Tú Nhi và Lý Yên Yên là ví dụ rõ ràng nhất, hai thiếu nữ này thân phận cao quý nhưng không thể có được thứ mà mình muốn.
Vận mệnh của họ vẫn nằm trong tay của nam nhân.
Khi lòng đang suy nghĩ, thì Đằng Dực sai người vào gọi gã.
Hạng Thiếu Long dẹp chuyện tình cảm sang một bên bước ra ngoài đại đường.
Đằng Dực nói: “Lại xảy ra chuyện nữa, vừa rồi người của Vị Nam võ sĩ Hành Quán chuyển vũ khí từ bên ngoài vào cửa thành. Bị quân giữ thành truy hỏi, không nói một lời đã đánh bị thương tên quân ấy rồi Quản Trung Tà giữ lại, rồi Lao Ái xuất hiện, Quản Trung Tà buộc phải thả người, có thể nói Lã Bất Vi giờ đây vẫn còn nhịn Lao Ái”.
Hạng Thiếu Long nói: “Hãy thử xem y nhịn được bao lâu. À này, hãy báo cho Tiểu Tuấn biết rằng, hôn sự của hắn và Lộc Đan Nhi chắc không có vấn đề, sau khi quyết đấu xong với Quản Trung Tà, chúng ta sẽ chính thức đến Lộc phủ cầu thân”.
Đằng Dực cả mừng, vội vàng sai người đến thông báo với Kinh Tuấn.
Hạng Thiếu Long nói: “Có Lộc Đan Nhi hắn chắc sẽ thỏa mãn. Nhị ca tốt nhất hãy quản cho chặt lại một chút, đừng để hắn bước đến chỗ gió trăng nữa. Giờ đây, Hàm Dương rồng rắn hỗn tạp, người của hai phái Lã, Lao đang đấu nhau kịch liệt, chúng ta tốt nhất hãy né tránh đừng dự vào là hơn”.
Đằng Dực cười nói: “Ta đã nói hắn không biết bao nhiêu lần, tên tiểu tử này vốn tính phong lưu ưa ồn ào, giao lưu khắp nơi, muốn giữ hắn trong nhà trừ phi đánh gãy chân mới được”.
Hạng Thiếu Long thở dài: “Kinh Tuấn sớm muộn gì cũng sinh ra chuyện, nhưng chỉ cần đừng có gây chết người thì những chuyện khác mình có thể gánh vác được”.
Đằng Dực gật đầu nói: “Chỉ đành tăng cường thêm người bảo vệ cho hắn đến khi xảy ra chuyện chắc không bị thua thiệt”.
Đằng Dực nói: “Nếu hắn có thể thành nghĩa tế của Lộc gia thì địa vị lập tức khác ngay. Lộc Công có ảnh hưởng rất lớn đến hai bên văn võ, các tướng lĩnh có tên tuổi của nước Tần giờ đây, ai cũng phải đã từng là dưới trướng ông ta, Kinh Tuấn trở thành nghĩa tế của Lộc Công, bất cứ kẻ nào muốn đụng đến hắn trước tiên phải suy nghĩ kỹ mới được”.
Hạng Thiếu Long thì nhủ thầm: “Nếu Lộc Công vẫn còn sống thì nhất định sẽ phản đối chuyện này, ông ta sẽ bảo rằng Kinh Tuấn lại chẳng phải là người Tần”.
Đằng Dực lại tiếp tục nói: “Chỉ cần Tiểu Tuấn không bước tới Túy Phong lâu, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, giờ đây Lao Ái và Lã Bất Vi đã lấy Túy Phong lâu làm địa bàn đấu sức vậy thì Ngũ Phù sẽ thê thảm lắm đây”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại mối quan hệ giữa Điền Mỹ Mỹ và Lao Ái.
Điền Mỹ Mỹ này quả thật là mỹ nhân đẹp nhất, có thể sánh với Cầm Thanh và Kỷ Yên Nhiên, dáng vẻ hơn hẳn Doanh Doanh và Lộc Đan Nhi, thậm chí có thể hơn cả Ô Đình Phương và Triệu Chi, một vật vô giá như thế, nếu không có Lã Bất Vi và Lao Ái, bất cứ kẻ nào cũng muốn lấy làm của riêng.
Nhưng lại không biết như thế nào mà mình không có thiện cảm với nàng. Có lẽ đã từng trải bài học của Bình Nguyên phu nhân Tinh vương hậu và Triệu Nhã, cho nên rất e sợ những mỹ nữ miệng không như lòng.
Đằng Dực vỗ trán nói: “Ta suýt chút nữa quên. Đồ quản gia bảo đệ chờ đến giờ Thân gặp mặt ông ta tại chỗ cũ, ông ta có tin quan trọng muốn báo với đệ”.
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Lã Bất Vi sắp mưu phản”.
Một canh giờ sau Hạng Thiếu Long và Đồ Tiên gặp nhau tại chỗ cũ. Đồ Tiên tóc đã bạc nhiều hơn và mặt mang nhiều nếp nhăn, những thay đổi này đã bắt đầu từ mấy tháng nay, có thể thấy y đã chịu áp lực nhiều đến mức độ nào.
Hai người ngồi xuống, Đồ Tiên giơ ngón tay cái lên khen: “Thiếu Long thật lợi hại, đánh cho Mông Ngao và Lã Bất Vi đại bại, lần này kẻ mất mặt là Mông Ngao, nhưng Lã Bất Vi lại không dám trách y”.
Hạng Thiếu Long biết mình đoán không sai, Lã Bất Vi tính tình nóng nảy không phải loại người có tính nhẫn nại. Làm sao có thể để Tiểu Bàn có quyền ngày một lớn? Cười nói: “Y phải chăng đã chuẩn bị tạo phản?”
Đồ Tiên cười lạnh lùng: “Tạo phản thì y chưa đủ sức, còn đoạt quyền thì y còn dư, vốn là y sẽ nắm chắc để giành được đại quyền của hai bên quan chính, chỉ cần trừ được Thiếu Long. Những kẻ khác như tên thái giám giả hiệu Lao Ái sẽ chẳng làm được gì, Vương Tiễn và An Cốc Hề thì ở nơi biên giới xa xôi. Có thể thấy y chẳng làm gì được ngươi, cả Vương Hột giờ đây cũng ngả về phía của ngươi. Đêm qua y đã mắng ngươi và Vương Hột trước mặt Mông Ngao và Vương Lăng, trông ra rất kích động, kẻ này quen thói lang sói không biết được rằng mình đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại một chuyện, hỏi: “Vương Hột rốt cục đã có cho y biết rằng, bọn Lộc Công đã từng rút máu nhận thân giữa y với Bị quân, xác định rằng Bị quân với y không hề có quan hệ cha con không”.
Đồ Tiên lần đầu tiên nghe được chuyện này, hỏi kỹ càng xong thì biến sắc nói: “Thiếu Long ngươi thật to gan, ngay cả ta cũng không dám xác định Bị quân là con của Dị Nhân hay là của Lã Bất Vi, ngươi dám che đậy chuyện này. Nếu thật là con của Lã Bất Vi thì há chẳng phải chúng ta đã thua hoàn toàn hay sao?”
Hạng Thiếu Long không thể nói với y sự thật ở trong đó, than rằng: “Nếu như tại hạ thoái thác thì chẳng phải khiến cho bọn Lộc Công càng khẳng định Bị quân Chính là nghiệt chủng của tên giặc họ Lã kia hay sao? Chuyện này đành phải liều”.
Đồ Tiên vẫn còn nghi ngờ, một lát sau mới nói: “Chắc là Vương Hột vẫn chưa cho Lã Bất Vi biết chuyện này, bởi vì mỗi lần bực bội quay về, y đều mắng Chu Cơ về chuyện này. Có thể thấy điều y tức tối chính là Chu Cơ vẫn không cho Bị quân biết rằng y chính là cha ruột của Bị quân. Thật là kỳ lạ! Một kẻ khôn khéo như Lã Bất Vi, thì không có lẽ không biết mình có phải là cha của Bị quân hay không? Vả lại khi y dâng Chu Cơ cho Dị Nhân, sẽ tính trước được rằng sẽ làm cho con của mình sẽ làm chủ nước Tần, vậy thì làm sao tính sai được? Năm xưa y đã cho ta biết Bị quân Chính là con của y”.
Hạng Thiếu Long nén không được nói: “Nhưng Chu Cơ lại chính miệng cho tại hạ hay, không biết Bị quân là con của tiên vương hay là con của Lã Bất Vi”.
Đồ Tiên nói: “Dù cho biết rõ sự thật thì người đàn bà đầy dã tâm này cũng không nói sự thật. Nếu không phải Bị quân xa ả mà gần Thiếu Long, ả sẽ không bị Lao Ái kiềm chế như lúc này, nói cho cùng cũng là vì quyền lực gây ra”.
Hạng Thiếu Long giật mình, lần đầu tiên nhìn Chu Cơ bằng góc độ khác.
Nếu lời này do người khác nói ra gã sẽ không để trong lòng, còn Đồ Tiên thì biết nàng khi nàng còn là một ca cơ trong Lã phủ.
Chữ “Cơ” trong cái tên Chu Cơ này chỉ thân phận của nàng, cho nên có người còn gọi nàng là Triệu Cơ, ý là ca cơ của nước Triệu.
Năm xưa khi Trang Tương vương còn ở ngôi, nàng còn có thể yên phận mà giữ phụ đạo, là biết mình chỉ có thể như thế mới hưởng được vinh hoa phú quý và quyền lực, huống chi con của mình sau này trở thành Tần vương, thì càng an tâm hơn.
Cho đến khi Lã Bất Vi hại chết Trang Tương vương, nàng thấy rõ rằng nếu dựa vào Lã Bất Vi, thì cũng chỉ là một con cờ của y, nên có ý lôi kéo Hạng Thiếu Long, nhưng phát giác rằng Hạng Thiếu Long chỉ trung thành với Tiểu Bàn và Trang Tương vương, cho nên mới quấn lấy Lao Ái. Cũng bởi vừa tham nam sắc của y, cũng hy vọng nhờ Lao Ái xây dựng thế lực cho mình.
Đến gần đây thì thấy con của mình ngày càng xa nàng, cho nên đã toàn lực ủng hộ Lao Ái, lại ngầm sinh con cho y, nói cho cùng đều là bởi không chịu buông xuôi quyền lực.
Nghĩ đến những chuyện này nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, sự ái ngại đối với Chu Cơ giảm đi nhiều.
Đến lúc này trong bụng chuyển sang vui, hỏi: “Giờ đây Lã Bất Vi có dự định gì?”
Đồ Tiên nói: “Một ngày còn ngươi, Lã Bất Vi sẽ không dám làm bừa. Lại thêm giờ đây Vương Hột tỏ ra ủng hộ ngươi và Bị quân, cả Mông Ngao cũng chẳng làm nên chuyện gì. Nhưng đến một ngày y có thể điều Vương Hột và Mông Ngao đi, chúng ta phải cẩn thận, Mông Ngao đi thì có thể quay về, lại thêm trong tay có nắm binh phù, gia tướng của Lã Bất Vi có đến tám ngàn, cứ tùy tiện tìm một cái cớ nào đó, thì có thể giết sạch những kẻ phản đối, ta nghĩ chuyện này Thiếu Long trong lòng đã tính đến”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười gật đầu.
Đồ Tiên tiếp tục nói: “Giờ đây Lã Bất Vi và Mông Ngao đều muốn Quản Trung Tà thắng được huynh, có thể nói rằng nếu Quản Trung Tà thắng thì Thiếu Long huynh sẽ chết chắc. Thiếu Long phải suy nghĩ kỹ mới được”.
Hạng Thiếu Long cười ha ha nói: “Nhưng hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều”.
Đồ Tiên vẫn chưa yên lòng than rằng: “Xin thứ cho Đồ mỗ nói thẳng, Quản Trung Tà nửa năm nay ngày đêm tu luyện, cho nên về thể lực lẫn kiếm thuật đều đạt đến đỉnh cao, Thiếu Long đừng lấy tính mạng ra để đánh cược với y nữa. Ảnh hưởng của cuộc chiến này rất lớn”.
Hạng Thiếu Long biết người bạn này chỉ là quan tâm đến mình, nắm lấy vai y nói: “Hãy tin tưởng tại hạ, chờ đến ngày mai rồi sẽ biết”. Thuận miệng hỏi: “Tình hình Tam tiểu thư thế nào?”
Đồ Tiên than rằng: “Trong Lã phủ người mà ta có thiện cảm nhất chính là nàng, nàng đối với ta cũng tốt hơn người khác. Chỉ tiếc rằng nàng đã sinh nhầm là con của Lã Bất Vi. Mấy ngày hôm nay nàng cứ buồn bã, ta thấy nàng ngả về phía Quản Trung Tà nhiều hơn và người ta lúc đầu còn tưởng rằng mình cương quyết muốn hai người lấy nhau. Đến gần đây mới biết vốn là quỷ kế của Lã Bất Vi và Quản Trung Tà. Trong lần tỉ kiếm ở lễ Điền Liệp, bề ngoài tuy là huynh chiếm được thượng phong, nhưng Quản Trung Tà vì y không muốn giết huynh cho nên mới để huynh được thế, nếu không huynh sẽ bại chắc. Cho nên ta mới nhiều lần khuyên can, có thể không ra tay thì đừng ra tay”.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Nói thật cho Đồ huynh biết ngày hôm đó tại hạ đã giữ lại thực lực, Quản Trung Tà có thể né tránh được, ngày mai ta sẽ không khách sáo nữa”.
Đồ Tiên ngạc nhiên nói: “Thật vậy sao?”
Hạng Thiếu Long vì muốn làm yên lòng ông ta, đáp bừa: “Đương nhiên! Nếu không sau này có gì tại hạ sẽ thủ chứ không công”.
Đồ Tiên nhìn gã nửa tin nửa ngờ, nói: “Giờ đây Lã Bất Vi và Lao Ái đều đến các nơi chiêu mộ thêm người, Lao Ái ngoài lôi kéo thêm được Vị Nam võ sĩ Hành Quán, lại còn thêm một kẻ tên là Hàn Kiệt, kẻ này nghe nói là đã được chân truyền của Tắc Hạ Kiếm Thánh Tào Thu Đạo, Quản Trung Tà rất e ngại y, Thiếu Long phải để ý người này. Nghe nói y tinh thông thuật ám sát, đã có mấy quý tộc nước Yên đã từng chết trong tay y”.
Hạng Thiếu Long đã từng gặp kiếm pháp của Hàn Kiệt, có thể thấy kẻ này ngang sức với mình hoặc Quản Trung Tà.
Đỗ Tiên nói: “Trong số những kẻ Lã Bất Vi chiêu mộ thì Hứa Thương, Liên Giao và Triệu Phổ là ba người xuất sắc nhất, trong đó lợi hại nhất là Hứa Thương, cái được gọi là thượng thái đệ nhất kiếm thủ, kẻ này giờ đây là đối thủ luyện kiếm với Quản Trung Tà, xem ra không kém Quản Trung Tà là bao nhiêu. Chỉ là tay không, không bằng Quản Trung Tà, nhưng kiếm pháp của y rất linh hoạt, có thể bù vào chỗ yếu kia. Lã Bất Vi có ý để cho y bù vào chỗ trống của chức đô vệ phó thống lĩnh”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Lã Bất Vi đương nhiên có sự tính toán của y, nhưng ta thì không tin rằng y có thể làm gì được. À này, có tin của Tiêu lão chưa”.
Đồ Tiên vui mừng nói: “Nhân tài đi tới đâu rốt cuộc vẫn là nhân tài, giờ đây Tiêu Nguyệt Đàm đang ở nước Hàn, đã đổi tên thành Viên Đàm, ta thật mừng cho y”.
Hai người bàn bạc thêm chốc nữa, rồi mới quay về.
Đêm đó Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn dùng cơm trong quan thuộc thì vui mừng ra mặt dương dương đắc ý.
Hạng Thiếu Long thừa cơ nói: “Sau này không có chuyện gì thì đừng nên đến Túy Phong lâu, giờ đây Lã Bất Vi và Lao Ái đang tranh giành nhau Điền Mỹ Mỹ, chúng ta đừng nên đến đó”.
Kinh Tuấn ngẩn người ra lúng túng: “Đêm nay đã nhận lời Xương Văn quân tới Túy Phong lâu lại còn có cả Dương Đoan Hòa và Bạch Xung, nếu xảy ra chuyện thì đệ sẽ nhẫn nhịn đảm bảo chắc không có chuyện gì xảy ra”.
Đằng Dực lãnh đạm nói: “Ngươi không gây sự với người ta, người ta không đến tìm ngươi hay sao? Đừng quên rằng ngươi đã làm nhục Châu Tử Hoàn trong lễ Điền Liệp, người họ Lã ai cũng ôm hận trong lòng. Chúng muốn hạ uy phong của ngươi lại thêm bọn Quốc Hưng thù ngươi đến tận xương tủy, giờ đây lại có Lao Ái chống lưng, nếu không phải ngươi có chức lớn trong tay, thì đã sớm bị chúng ra tay.
Vậy cũng chưa biết thân nữa hay sao?”
Kinh Tuấn không dám tranh cãi với Đằng Dực, nhìn Hạng Thiếu Long bằng ánh mắt van nài.
Hạng Thiếu Long nghĩ y vẫn còn trẻ tuổi, mềm lòng nói: “Chắc là không có chuyện gì, chúng ta hãy đến đó xem thử”.
Đằng Dực ngạc nhiên nói: “Tam đệ đừng quên rằng tối mai phải động thủ với Quản Trung Tà, đêm nay vẫn còn ra ngoài, bọn Yên Nhiên làm sao chịu tha cho đệ”.
Hạng Thiếu Long cười: “Đệ đang muốn Quản Trung Tà biết rằng đệ không coi trận tỷ võ ngày mai vào đâu, như thế y sẽ khinh địch, tưởng rằng có thể thắng được. Chỉ cần về sớm, chắc là không có chuyện gì. Nếu không, đệ sẽ không ngủ ngon vì lo lắng cho tên tiểu tử này”.
Kinh Tuấn cảm động nói: “Tam ca thật tốt với đệ, không! Nhị ca cũng tốt với đệ mới đúng”.
Rồi vui mừng nói: “Đệ phải tìm Xương Bình quân, biết nhị ca và tam ca cũng đến mà không gọi y thì y sẽ trách đệ”.
Nhìn Kinh Tuấn phóng ra ngoài như cơn gió, hai người chỉ đành nhìn nhau cười khổ.
Hai người bàn nhau một lúc rồi sai người báo cho bọn Kỷ Yên Nhiên rằng phải đến đêm mới về nhà, đang định bước ra cửa thì Hoàn Xỉ đã đến.
Chàng tướng quân này tuy mặt mũi phong trần, nhưng tinh thần tốt hơn trước nhiều, rõ ràng có thể phát huy được tài năng nên trong lòng vui mừng.
Hoàn Xỉ vừa nhìn thấy hai người liền quỳ xuống lạy.
Hai người vội vàng bước đến đỡ y đứng dậy.
Đằng Dực ngạc nhiên nói: “Tiểu Xỉ không phải đang bận rộn huấn luyện cho binh sĩ hay sao? Tại sao nửa đêm lại về Hàm Dương?”
Hoàn Xỉ nói: “Đã có Tiểu Bôn coi sóc, thì còn lo chuyện gì nữa. Quan trọng là về đây để ngày mai phất cờ trợ oai cho Hạng đại nhân. Tiểu tướng đã phí nhiều công sức mới khuyên Tiểu Bôn ở lại. Chuyện tiểu tướng về đây đã được tả tướng phê chuẩn”.
Đằng Dực cười: “Điều này chẳng lạ gì, nghe nói rất nhiều người có thân phận địa vị ở xa cũng về, lại còn cố ý tìm cách dự buổi lễ mừng thọ ngày mai”.
Hoàn Xỉ nói: “Trên đường đến đây tiểu tướng đã gặp người nổi tiếng ở đất Đồn Lưu tên là Phố Cao, y mang đến đây gần năm trăm gia tướng, lại còn có cả ca cơ nhưng tiểu tướng không thích người này”.
Tiếng Xương Bình quân vang lên: “Ta cũng không thích người này, có lẽ đây là chí anh hùng gặp nhau”.
Ba người lúc này đang đứng ngoài cổng nói chuyện, quay đầu nhìn lại thì thấy Xương Bình quân và Lý Tư nắm tay dắt vào, kẻ tùy tùng nhiều hơn lúc bình thường đến ba lần.
Hoàn Xỉ vội vàng thi lễ.
Sau mấy lời khách khí, Lý Tư than rằng: “Nghĩ đến cuộc chiến ngày mai của Hạng đại nhân, Bị quân và ta chẳng còn lòng dạ nào nữa, đột nhiên Tiểu Tuấn đến tìm Xương Bình quân nói huynh hẹn y đến Túy Phong lâu, ta đang lo lắng cho nên cũng đến xem thử”.
Rồi hạ giọng nói: “Bị quân cũng đến!”
Hạng Thiếu Long, Đằng Dực và Hoàn Xỉ đều giật mình, nhìn lại đám tùy tùng đang ngồi trên mình ngựa mới thấy Xương Văn quân và Tiểu Tuấn đang ngồi kẹp hai bên Tiểu Bàn, vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai đó lại gắn một hàm râu giả dưới cằm, thay bộ võ phục bình thường, mỉm cười gật đầu với ba người.
Khi Hạng Thiếu Long và Đằng Dực chưa kịp phản ứng, Hoàn Xỉ đã quỳ xuống, Xương Bình quân kéo y đứng lên nói: “Bị quân có lệnh không cần phải tuân theo lễ quân thần, nếu để cho kẻ khác biết thì tất sẽ nghiêm trị”.
Hoàn Xỉ vội vàng đứng dậy.
Tiểu Bàn thúc ngựa bước ra cười ha ha nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta hãy lập tức lên đường”.
Bọn Hạng Thiếu Long vội vàng phóng lên lưng ngựa, xuất phát về hướng Túy Phong lâu.
Trong số mọi người chỉ có Hạng Thiếu Long dám cưỡi ngựa đi song song với Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn rõ ràng trong lòng rất vui, cười nói: “Sư phụ trách ta đã là Bị quân, mà còn ưa chỗ ồn ào không?”
Hạng Thiếu Long làm sao có thể cho y mất hứng được, cười nói: “Dù cho chính thức ngồi lên vương vị, có lúc cũng phải thư giãn”.
Tiểu Bàn kiêng nể nhất gã, thấy gã không trách mình vui mừng nói: “Nghe được sư phụ trước đêm giao chiến mà vẫn đến chốn phong nguyệt, quả... Ồ! Ta rất vui mừng, như thế mới là anh hùng hảo hán thật sự, vừa rồi Thái hậu tìm ta, bảo ta ngăn cản lại cuộc tỷ võ này. Bảo rằng sư phụ ít có cơ hội thắng. Hừ! Trên đời này chỉ có quả...! Chỉ có ta mới biết được rằng không ai có thể thắng nổi sư phụ”.
Hạng Thiếu Long biết từ nhỏ y đã sùng bái mình, mà hình tượng vô địch thiên hạ đã ăn sâu vào lòng y, cho nên không ai có thể thay đổi được. May mà mình hiện nay có Bách Chiến bảo đao trong tay, lại ngộ ra được Bách Chiến đao pháp, nếu không áp lực giờ đây sẽ lớn lắm, thản nhiên nói: “Xem ra... Bị... Ồ! Phải gọi ngài thế nào mới được? Nếu không, nói không chừng sẽ lộ tẩy mất”.
Tiểu Bàn hớn hở nhìn người đi lại trên đường bảo rằng: “Hay là cứ gọi là Tần Thủy! Tần là nước Đại Tần của ta, sư phụ đã từng nói ta sau này sẽ thống nhất thiên hạ rồi tự xưng là Thủy Hoàng Đế, cho nên cứ gọi ta là Tần Thủy! Hà hà! Cái tên này cũng hay lắm”.
Khi Hạng Thiếu Long đang trố mắt ra, Tiểu Bàn gọi Xương Bình quân, bảo y thông báo cho mọi người cái tên mới vừa đặt. “Sư phụ vừa rồi muốn nói gì?” Tiểu Bản quay đầu lại hỏi.
Hạng Thiếu Long cố nén lại cảm giác hoang đường vì hai chữ Tần Thủy này, suy nghĩ một lát, rồi mới nhớ lại là mình định hỏi gì, nói: “Ta muốn hỏi ngài ngày mai có đến dự tiệc mừng thọ của Lã Bất Vi không?”
Tiểu Bàn ngạc nhiên nói: “Cái đó còn phải hỏi à? Ta tiếc giờ đây không phải là đêm mai, Thái hậu cũng sẽ đến, giờ đây ở Hàm Dương không ai muốn bỏ qua cơ hội này. Nghe nói còn có người đánh cược sự thắng thua của hai người. Hừ! Theo sự điều tra của Xương Văn quân, đa số người đều cho rằng Quản Trung Tà chuẩn bị đầy đủ, cho nên có thể rửa sạch mối sỉ nhục lúc trước, chỉ có ta mới tin rằng người thắng sẽ là sư phụ”.
Hạng Thiếu Long trong lòng buồn cười lắm, thầm nghĩ chữ “đánh cược” đã có từ khi văn tự ra đời, bởi vì đó giống như một phần chủ yếu tính cách của con người.
Lúc này bảng hiệu của Túy Phong lâu đã hiện ra trước mặt, Tiểu Bàn hớn hở nói: “Vừa rồi tên Phố Cao mà Hoàn Xỉ nói chính là kẻ giàu có nhất ở Đồn Lưu, kẻ này có thể nói là kẻ giàu có nhất ở Đại Tần của chúng ta ngoài Ô gia của sư phụ, chuyên buôn bán muối và sắt, lại còn buôn bán rất lớn. Kẻ này dã tâm không nhỏ, trước đây là người của Dương Tuyền quân, giờ đây qua lại với Đỗ Bích, chúng ta phải cẩn thận”.
Xương Bình quân lúc này phóng tới trước, nói: “Bị... Ồ! Không! Tần huynh, chúng ta nên đi đến chỗ yên tĩnh hay ra chỗ ồn ào?”
Tiểu Bàn thản nhiên nói: “Đương nhiên phải đến đại đường, phải gọi tứ hoa của Túy Phong lâu ra tiếp rượu, xem bọn chúng xinh đẹp đến mức nào mà có thể mê hoặc được nhiều người đến thế”.
Lời ấy vừa nói ra làm cho Xương Bình quân và Hạng Thiếu Long nhìn nhau, nhủ thầm: “Đêm nay muốn tránh chuyện cũng khó đây”.
"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.