Tứ đại danh bộ hồi kinh sư - Hồi 04
Huyết thủ
Nhất nhập U Minh
Ngày đăng: 02-04-2012
Tổng cộng 26 hồi
Đánh giá: 9/10 với 150314 lượt xem
Ánh trăng vàng thê lương.
Giữa ánh trăng như u linh, có một giọng nữ thê lương mủi lòng khiến người ta rơi lệ, không lạnh mà phải rùng mình, lời ca nho nhỏ: “... ánh trăng mờ, bóng đêm chìm, trong U Minh phủ, trời trăng không ánh sáng, lại thêm vô số hồn...”
Lời ca phiêu phưỡng qua sân vườn, lởn vởn qua khe lạch, chờn vờn qua rừng cây, thủy chung như ngưng mà lại không ngưng.
Trong khu rừng, có một đống lửa cháy ngùn ngụt, đứng ngồi kề đống lửa có ba người. Đó là ba đại hán mắt lồi râu xồm, ba thớt ngựa cột gần đó, vó ngựa lộp cộp khua vỗ mặt đất, đuôi ngựa phất phơ quét lưng đuổi đám ruồi muỗi quấy rầy.
Ba đại hán đó, một người chăm chú nhìn cục thịt đang nướng trên đống lửa, nhìn cung tiễn trên lưng gã có vẻ đang nướng vật vừa săn được. Một đại hán đang gặm một cục thịt vừa nướng chín, nhai nhồm nhoàm thích thú, đại hán còn lại chắp tay gối đầu, nằm ngửa mặt lên trời, chừng như đang trầm tư nghĩ ngợi gì đó.
Đất trời tĩnh lặng, liệt hỏa phừng phừng, lời ca kia lại không ngừng lất phất.
Đại hán đang ăn thịt nướng bỗng nhướng một bên mày dày, “hừ” một tiếng giận dữ :
- Con mẹ nó, nửa đêm canh ba còn hát hò quỷ ma, nếu để lão tử bắt được, trước hết chơi cho nó sướng.
Đại hán nướng thịt thốt :
- Kỳ lạ là lời ca lảng vảng mà người thì không. Hồi nãy tôi đi vòng vòng bảy tám vòng quanh khu rừng, tiếng ca không ngưng, mà không thấy tới một bóng quỷ, tà môn, tà môn.
Chợt vỗ “chát” một tiếng, tự đánh mình một chưởng.
Đại hán đang ăn thịt giật mình :
- Lão tam, ngươi làm gì mà tự tát mình vậy? Lâu nay không đánh lộn, da đầu ngứa hả?
Đại hán nướng thịt cười mắng :
- Con mẹ huynh, tôi đập muỗi mà, trong vòng bảy tám chục dặm quanh đây muỗi quá nhiều đi mà.
Đại hán ăn thịt không nói gì một hồi lâu, bỗng lại nói :
- Lão nhị, sao đêm nay cả đánh rắm cũng không ra một cái vậy?
Đại hán đang nằm đáp :
- Tôi đang nghĩ tới một chuyện...
Đại hán đang ăn không ngại phiền hà :
- Chủ ý quỷ quái gì đây? Xem ngươi vui không vui, buồn không buồn...
Đại hán đang nằm ngồi dậy :
- Đại ca, đêm nay có làm ăn không?
Đại hán đang ăn ngẩn người :
- Trong vòng bảy tám chục dặm quanh đây, nhà nào cũng không nuôi nổi một con trâu, bọn ta đi đâu làm ăn được đây?
Nguyên lai ba đại hán đó là “Thiểm Tây tam ác”, đều là cự đạo nổi tiếng một dải Thiểm Tây, lão đại “Khai Sơn Phủ” Bảo Long, lão nhị “Tặc Công Kế” Bảo Xà, lão tam “Xuyên Vân Tiễn” Bảo Hổ, ba người võ công đều không tệ, không biết có bao nhiêu võ lâm hảo thủ, tiêu sư hộ viện đã chết vì trong độc kế của Bảo Xà, trên ám tiễn của Bảo Hổ, dưới thiết phủ của Bảo Long.
Bảo Xà ngồi dậy nói :
- Đại ca, huynh có nghe nói qua về dải Tương Giang này có một tòa “U Minh trang” không?
Bảo Hổ nói theo :
- Có, nghe nói “Minh” ở đây nghĩa là “sáng”, nghe nói Trang chủ của “U Minh trang” gia tài ức vạn, lại thích thu thập kim ngân châu bảo, có rất nhiều hòm rương to lớn...
Bảo Long lại trầm mặt :
- Không được, “Thiểm Tây tam ác” thật đã ăn phải tim gấu gan báo sao? “U Minh trang” Trang chủ Thạch U Minh nghe nói võ công đã đạt đến cảnh giới nhập hóa, cả “Cửu Tý Lãnh Liên Hoàn” của đại a ca cũng phải khép nép chịu kém trong tay y, hiệu xưng “Tương Giang Đệ Nhất Nhân”, đạo hạnh của ba người bọn ta làm sao mà xứng so với “U Minh sơn trang”?
Bảo Xà lại lắc đầu cười :
- Đại ca có biết “U Minh sơn trang”, hiện tại đã biến thành “U Minh sơn trang”, “Minh” sáng đã biến thành “Minh” mù mịt không?
Bảo Long kinh ngạc :
- Nói vậy là sao?
Bảo Xà cứng cỏi đáp :
- Nghe nói “U Minh sơn trang” đã gặp đại kiếp, toàn trang trên dưới không có ai may mắn thoát nạn, đều đã đụng phải độc thủ của người nào đó, cũng không biết vì sao, nghe nói người trong trang ai nấy chết cũng nhe răng trợn mắt, chết cực kỳ thê thảm, máu bị hút cạn, thi thể tàn nát, cho nên ai ai cũng nói “U Minh trang”, Minh sáng, có quỷ ma tụ họp đã trở thành “U Minh trang”, Minh mù mịt.
Lúc đó tiếng ca chợt ngưng hẳn, gió lùa ngọn lửa lúc tắt lúc sáng, cánh rừng dày đặc tối tăm, Bảo Hổ rùng mình run run :
- Nhị ca, huynh đừng hù nữa mà.
Bảo Xà cười :
- Hù cái gì chứ. Ta nghe nói những người khiêng thi thể trong “U Minh sơn trang” ra đều kể là tài vật trong trang đều không bị dời chuyển, toàn bộ đều đặt chỗ cũ, tựa hồ không ai dám đụng đến...
Bảo Long mừng rỡ :
- Đã là trong trang không có ai, gia tài “U Minh trang” ngàn vạn, bọn ta phải hạ thủ mới được.
Bảo Xà lại lắc đầu :
- Đại ca chớ có nóng, “U Minh trang” đó quả thật có đám tà môn, một năm nay, người tính toán động đến cái trang đó như huynh đệ bọn ta ít ra cũng có mười mấy hai chục người, nhưng vừa vào “U Minh trang” là như trâu đất xuống biển, không có tin tức gì, nghe nó có người phát hiện thi thể đằng hậu sơn của “U Minh trang”, bị mổ bụng móc tim, thân thể tái nhợt, trên yết hầu có hai dấu răng, cả máu cũng bị hút cạn...
Nói đến đó, gió lạnh lùa qua, không khỏi rùng mình run rẩy.
Bảo Long lại cười lạnh :
- Nhị đệ, sao đệ cũng tin vào mấy chuyện tà môn đó? Không cần biết y là người hay là quỷ, Trang chủ của “U Minh sơn trang” có là quỷ quái cũng phải gườm lão tử ta đây bổ cho một búa.
Bảo Xà cười :
- Đại ca thần uy kinh người, dĩ nhiên không sợ, lại biết những người tiến vào “U Minh sơn trang” so với ba người bọn ta, e rằng cả ba búa của đại ca chúng cũng tiếp không nổi, huynh đệ bọn ta đêm nay thân chinh xuất thủ, dĩ nhiên là khác rồi. Bất quá bọn người đang đêm lén lút tiến vào “U Minh sơn trang” sức lực không bằng, không chừng cũng đã bị sài lang ăn thịt, nhưng người vùng lân cận vào “U Minh sơn trang” khiêng thi thể cũng thay phiên nhau nội trong một tháng la lên một tiếng mà chết đi, từ đó trở đi, “U Minh sơn trang” đã trở thành quỷ vực, người sống xung quanh cũng đã dọn đi xa hết, chuyện “U Minh sơn trang” có quỷ không ngờ quả là có thật...
Bảo Hổ run giọng :
- Đã như vậy, bọn ta tránh làm phiền đến “U Minh sơn trang” đi.
Bảo Long hét lớn :
- Lão tam, buông bỏ kim ngân châu bảo sao được chứ, ngươi làm ta mất mặt quá.
Bảo Xà lại nói :
- Đại ca đừng giận, nếu tôi không dám đi thì cũng bất tất phải đề bạt tới cái trang đó trước mặt huynh, bất quá bọn ta phải tính kỹ từng bước mới được.
Bảo Long cười lớn :
- Đó mới là hảo nhị đệ của ta! Cho dù Thạch U Minh còn chưa chết, ta cũng có thể chặn y vài búa, thắng cho dù không dễ, muốn chạy lại cũng không khó, lão tam, ngươi có đi không?
Bảo Hổ nhăn mặt :
- Nhị vị ca ca đều đi, tôi làm sao mà dám không đi chứ?
Bảo Long cười :
- Có tha ngươi cũng không dám không đi, được, lão nhị, sơn trang ở chỗ nào?
Bảo Xà chỉ chỉ tay :
- Cũng gần thôi, ở ngoài cánh rừng này.
Bảo Long hươi hươi đại phủ trong tay :
- Được, đêm nay ta đi chém quỷ, hự, hự, hự, một búa một con quỷ, khà khà khà, bọn ta lên ngựa đi.
Ba người cưỡi ngựa, phóng như bay, chưa đến một khắc đã đến ngoài bìa rừng, chỉ nhìn thấy một góc mái ngói cao cao treo ngoài bìa rừng, “Thiểm Tây tam ác” nhìn nhau, lập tức quất ngựa ra khỏi rừng, liền thấy một tòa đại trang viện khí thế trầm hùng xuất hiện trước mắt.
Tòa trang viện đó xây dựng giữa rừng già và vách núi, phong độ trầm ổn, khí thế phi phàm, chỉ là hoang vu vắng vẻ, cho nên có vẻ quỷ khí âm trầm, ba người gò cương, tiếng ca chừng như ngưng mà không ngưng, như vui mà không vui lại vang lên bên tai ba người: “... ánh trăng mờ, bóng đêm chìm, nhất nhập U Minh, vĩnh viễn không siêu sinh, vô số linh hồn tội nghiệp”.
Bảo Long vút phóng xuống ngựa, quát lớn :
- Rên rĩ làm người ta chán ngán, bọn ta tiến vào coi.
Bảo Hổ nghe lời ca đó, trong lòng đã thật sự phát lãnh, xuống giọng :
- Đại... đại ca, thật phải tiến vào sao?
Bảo Xà chợt thốt :
- Cũng được, đại ca, bọn ta để tam đệ ở lại chiếu cố mấy con ngựa, tránh chuyện bọn ta tiến vào trang bị người ta ăn cắp ngựa, lúc đó mấy hòm châu bảo cũng khó lòng mà vận chuyển, tam đệ, nếu ta và đại ca không ra đến, ngươi chạy càng xa càng tốt, vĩnh viễn không cần đến đây nữa, nếu cả ta và đại ca cũng địch không lại người ta, ngươi có đi cũng là tìm chết.
Bảo Hổ làm như bất đắc dĩ không vào chung được, mắt nhìn lướt qua tòa đại trang viện, âm phong lất phất, tịch mịch không có tiếng động, hạ giọng nói :
- Vậy tôi thủ đằng sau đợi đại ca và nhị ca.
Bảo Long cười lạnh :
- Ngươi cho ta thêm chút tinh thần rồi đó.
Vọng nhìn Bảo Xà, ba chân bốn cẳng leo lên tường.
Tường “U Minh sơn trang” cao hơn trượng, kiên cố dị thường, nếu không phải khinh công của “Thiểm Tây tam ác” không tệ, cũng không thể nào leo qua được.
Bảo Hổ nhìn Bảo Long và Bảo Xà leo lên đến đầu tường, nhìn quanh quất bên trong một vòng, phất phất tay, liền leo xuống bên trong, không còn nghe tiếng động gì nữa.
Bảo Hổ giương mắt đợi, gió lạnh lùa ngang, lá cây xào xạc, Bảo Hổ mấy lần cơ hồ nghĩ có người thổi thổi đằng sau lưng gã. Đợi qua một canh, Bảo Long và Bảo Xà cũng chưa đi ra, trong viện cả một chút âm thanh cũng không có. Vì tường quá cao, Bảo Hổ cũng không thấy được trong viện đã xảy ra chuyện gì.
Bảo Hổ cứng đầu ngồi đợi, lại một canh giờ trôi qua, bên trong vẫn không có một chút tiếng động. Chiếu theo tình hình mà nói, cho dù Bảo Long và Bảo Xà muốn lấy hết tiền tài của toàn trang viện, đáng lẽ cũng đã đắc thủ từ sớm, hoặc Bảo Long và Bảo Xà ngộ địch cũng đáng lẽ có chút động tịnh. Bảo Hổ nghĩ ngợi, lo lắng thập phần, lời nói của Bảo Xà kêu gã tự động bỏ chạy còn vang bên tai, bất quá Bảo Hổ vẫn còn là một hán tử trọng nghĩa, nghĩ đến bao năm trời ba huynh đệ hoành hành giang hồ, nếu hai huynh trưởng đã gặp bất trắc, mình có sống cũng có ý nghĩa gì chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, nghiến răng rút tên bắn ra, “vút” một tiếng, mũi tên ghim chặt lên tường, đuôi tên cột dây dài, Bảo Hổ nắm sợi dây leo lên đầu tường, nhảy xuống dưới, biến mất bên trong tường.
Bất quá gã vừa nhảy vào trong, lập tức phát ra một tiếng thét thảm cực kỳ kinh khủng nát tim vỡ gan. Sau tiếng thét thảm khốc đó, lại trở lại tĩnh lặng không một tiếng động. “U Minh sơn trang” vẫn tĩnh mịch yên ắng, cũng không có ai từ bên trong đi ra, sau núi ngẫu nhiên truyền lại vài tiếng sói hú thảm liệt.
“U Minh sơn trang” vẫn như một người khổng lồ đứng sừng sững trên vách núi, một bóng tối âm u, tuyệt không hơi tiếng.
Không ai còn có thể gặp “Thiểm Tây tam ác” nữa.
Sợi dây trên đầu tường cùng với tên nhọn dần dần bị mưa gió xói mòn, dây bám đầy rong rêu, tên rả mục rỉ sét.
* * * * *
Ánh bình minh tươi tắn, từ tàng cây len lỏi lắc rắc xuống dưới, chiếu rọi làm cho tâm hồn thân thể thư thái, dễ chịu vô cùng.
Trong rừng cây cỏ đọng giọt ban mai, làn sương vây phủ cành cây.
Chợt một tràng tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến, hiển nhiên hành trình phi nhanh cực kỳ, trong khoảnh khắc đã xuyên qua rừng rậm, phóng ra ngoài bìa rừng, vội vàng gò cương, tổng cộng có bốn thớt ngựa, đang phi nước đại mà đã đứng dựng lại liền, hơn nữa cả bốn thớt ngựa tuyệt không kinh loạn chút nào, có thể thấy bốn người trên ngựa biệt tài cưỡi ngựa không tệ, lại phối hợp cực kỳ ăn ý.
Ngựa vừa dừng chân, bốn tăng nhân tráng niên trên ngựa nhảy xuống, áo rộng tay to, bước đi phần phật cuốn gió, bốn người tuy thể tráng lực đại, nhưng vừa nhảy xuống ngựa không ngờ lại không phát ra một tiếng động nào.
Bốn vị tăng nhân đó dừng trước cửa “U Minh sơn trang”, nhìn quanh bốn phía, chợt nghe trong rừng vang vọng một trận cười dài, có người nói rang rảng :
- Thiếu Lâm Đạt Ma Viện, Long - Hổ - Bưu - Báo tứ tăng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ thấy một lão ông râu trắng chống gậy đi đến gần. Lão ông đó tuy tuổi tác đã cao, nhưng song mục lại lấp loáng hữu thần, quải trượng cầm trong tay ít ra cũng phải nặng bốn năm chục cân, lão ông đó lại nhấc lên như không.
Bên cạnh lão ông có hai người, một người cỡ bốn năm chục tuổi, mày dày râu đen, bộ dạng thập phần cương chính, người kia khoảng độ hai mươi mấy, nhưng bộ dạng thập phần tinh tế, lại khiêm tốn nhún nhường, có vẻ như văn sĩ.
Bốn vị tăng nhân nhất tề hướng về phía ba người :
- A di đà Phật, tiểu tăng đến trễ, xin Ông thí chủ đừng trách.
Lão ông cười :
- Lần này lão phu ước hẹn cao thủ hai phái Thiếu Lâm - Võ Đang đến tương trợ, dĩ nhiên phải đến trước hầu chờ, làm cho bốn vị lặn lội bôn ba, lão phu trong lòng đã cảm thấy bất an, nào dám trách cứ gì.
Lão ông chỉ người mặt mày cương liệt :
- Vị này là “Thập Tuyệt Truy Hồn Thủ” Quá Chi Ngạnh tiên sinh. Vị kia là “Tiếu Ngữ Truy Hồn” Tự Văn Tú, Tự Văn học sĩ, mọi người chắc đã từng gặp qua nhau rồi chứ?
Thiếu Lâm tứ tăng mới ra giang hồ, đương nhiên chưa gặp qua hai người kia, bất quá từng nghe nói ở Hà Nam có vị tú tài văn võ song toàn, nhưng thích nhất là đi thu thập dị sự trong nhân gian, nghe nói đó là vì muốn soạn viết một quyển sách. Người đó tựa hồ là người trước mặt, “Tiếu Ngữ Truy Hồn” Tự Văn Tú. Ngoài ra giang hồ còn có một hảo thủ tính cách cương liệt, gọi là Quá Chi Ngạnh, có mười thứ tuyệt kỹ, dưới trướng có mười đệ tử, mỗi người chỉ học một môn mà đã trở thành danh nhân có tiếng trên giang hồ, người trước mắt hiển nhiên chính là “Thập Tuyệt Truy Hồn Thủ”. Bốn vị tăng nhân tuy danh tiếng cực cao, cũng thập phần cung kính hướng về phía Tự Văn Tú và Quá Chi Ngạnh hành lễ.
Quá Chi Ngạnh chỉ lạnh lùng gật đầu một cái :
- Ta với các ngươi mục đích đến đây khác nhau, ta muốn vào tòa quỷ trạch này để bắt ba tên nghịch đồ của ta về xử tử, bọn ta bất tất phải giao hảo. Các ngươi cứ tiếp tục chào chào hỏi hỏi nhặng xị, để một mình ta tiến vào được rồi.
Tự Văn Tú lại cung cung kính kính vái một vái, hướng về phía Quá Chi Ngạnh cười nói :
- Quá huynh, nói như vậy là sai rồi, phải biết trong “U Minh sơn trang” này đã xảy ra kỳ án, cả nhà Thạch U Minh hai mươi ba miệng cũng chết bất minh bất bạch, tiếp đó không cần biết là ai tham lam muốn lén lút vào trang trộm đồ cũng đều bị bệnh nặng mà chết, hay hạ lạc bất minh, đệ đã soạn viết “Thương Hải Sưu Bí Lục”, toàn dùng đề tài chính tận mắt mình thấy, nhưng cả Thạch Trang chủ cũng gặp bất trắc, đệ cũng không dám ngang nhiên vào trang, Quá huynh nếu quá gấp gáp, không phải là quá mạo hiểm sao? Chi bằng đợi Võ Đang tam tử đến cái đã, bọn ta sát vai nhập trang, cho dù đối thủ có mạnh đến cỡ nào, bọn ta cũng có thể ứng chiến được.
Tính khí Quá Chi Ngạnh nóng nảy nhất, nguyên lai gã thu mười đồ đệ, trong đó lão thất, lão bát, lão cửu là ba huynh đệ, học “Khai Sơn Phủ”, “Xích Luyện Tiên”, và “Xuyên Vân Tiễn”, nhưng ba người lại len lén sau lưng sư phụ vô ác bất tác, phá hoại uy danh của Quá Chi Ngạnh, Quá Chi Ngạnh con người cường liệt, hành sự thập phần nghiêm chính, làm sao để cho “Thiểm Tây tam ác” hoành hành giang hồ cho được, cho nên quyết tâm giết chết không tha, nhưng sự tình tiết lộ ra, “Thiểm Tây tam ác” ngày đêm bỏ trốn, trên đường gian dâm cướp bóc, không từ một ngón nghề nào, Quá Chi Ngạnh và bảy đệ tử còn lại chia nhau truy tung, biết được ba người đã chạy đến dải Tương Giang, tháng trước nghe nói trên tường “U Minh sơn trang” có ghim một mũi tên cột dây, chính là dây thừng cột vào độc môn tiễn của mình sở chế, liền hạ ý đồ đi “U Minh sơn trang” coi thực hư ra sao, nếu “Thiểm Tây tam ác” đã chết, chuyện cũng bỏ qua, nếu còn sống sót, tức thì xử tử. Nhưng trên đường gặp được Tự Văn Tú, Tự Văn Tú nói “U Minh sơn trang” có quỷ, nay gặp Quá Chi Ngạnh đang đi nghiêm trừng ác đồ, cho nên Tự Văn Tú liền đi theo, đến xem cho rõ hư thật. Đến trước cửa “U Minh sơn trang”, lại gặp “Thiết Quải” Ông Tứ tiên sinh, Ông Tứ cũng là vì “U Minh sơn trang” mà đến, Ông Tứ yêu cầu Tự Văn Tú cùng Quá Chi Ngạnh chờ cao thủ Thiếu Lâm - Võ Đang tề tựu rồi hãy nhất tề tiến nhập “U Minh sơn trang”, Tự Văn Tú đương nhiên tuân theo, Quá Chi Ngạnh tuy nóng nảy, nhưng cũng nể mặt Ông Tứ, không dám phát tác, không muốn đợi cũng phải đợi.
Phải biết “Thiết Quải” Ông Tứ không phải chỉ đơn giản là võ công không tệ, mà còn là vì nhân hậu chính nghĩa, nổi tiếng hiệp danh, lại từng ở Thiếu Hoa Sơn có cơ hội gặp được chưởng môn nhân của thất đại môn phái, hơn nữa lại có giao tình thân thiết với Cục chủ của “Phong Vân tiêu cục”, người được tôn xưng là “Võ Lâm Đệ Nhất Nhân”, “Thiên Hạ Đệ Nhất Đao”, “Cửu Đại Quan Đao” Long Phóng Khiếu, cho nên người của hắc bạch lưỡng đạo đều kính Ông Tứ ba phần, sợ Ông Tứ ba phần. Bất quá “Thiết Quải” Ông Tứ sở dĩ có thể cản trở Quá Chi Ngạnh ngang nhiên xông vào trang cũng là vì có hảo ý, bởi vì nếu địch nhân thật có thể đánh gục Thạch U Minh trang chủ của “U Minh sơn trang”, e rằng Quá Chi Ngạnh một mình một ngựa xông vào cũng tuyệt không nắm được tiện nghi lợi lộc gì.
Ông Tứ phen này đến “U Minh sơn trang”, mục đích là vì Trang chủ của “U Minh sơn trang” Thạch U Minh và lão ta có duyên gặp mặt mấy lần, Thạch U Minh con người lãnh ngạo, ít có bạn thâm giao, nhưng Ông Tứ là người trọng nghĩa, biết người trong “U Minh sơn trang” chết bất minh bất bạch, quyết lòng đến “U Minh sơn trang” xem tại sao, nhưng lão ta hành sự luôn luôn rất cẩn thận, liền ước hẹn hảo thủ của hai phái Thiếu Lâm - Võ Đang nhất tề đến tra tìm cho rõ chân tướng.
Chín năm trước thất đại chưởng môn nhân tương tụ ở Thiếu Hoa Sơn, lỡ uống nước sơn tuyền, trong suối lại có độc vật, thất đại chưởng môn vận công bức độc, mà ác đồ của “Huyết Y Phái” lại thừa cơ tập kích, may có Ông Tứ tiên sinh đi ngang qua Thiếu Hoa Sơn mới giải nguy giùm cho thất đại chưởng môn nhân, hai phái Thiếu Lâm - Võ Đương được coi là võ lâm tông chủ, hung án “U Minh sơn trang” không những kinh động đến nha môn, cũng kinh động đến Thiếu Lâm - Võ Đang, nay Ông Tứ có thư mời hẹn, Thiếu Lâm lập tức phái xuất “Long” - “Hổ” - “Bưu” - “Báo” tứ đại đệ tử trong Đạt Ma Viện lên đường, Võ Đang cũng liền sai “Võ Đang tam tử” đến Tương Giang. Lúc đó chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập, ba bạch y trung niên đạo nhân từ xa phóng đến, “Thiết Quải” Ông Tứ cười lớn :
- Có phải là “Võ Đang tam tử” đã đại giá quang lâm?
Ba người trên ngựa gò cường, từ từ xuống ngựa, chắp tay cười đáp :
- Võ Đang tam tử bái kiến Ông tiên sinh.
Ông Tứ phất tay :
- Được. Bọn ta cùng vào “U Minh sơn trang”, không cần biết trong trang có yêu ma tà quái gì, bọn ta mười người cũng đủ để ứng phó.
Cười lớn một tràng, bước dài đi trước vào trang.
Thiếu Lâm tứ tăng, Võ Đang tam tử, cùng “Thập Bộ Truy Hồn Thủ” Quá Chi Ngạnh và “Tiếu Ngữ Truy Hồn” Tự Văn Tú nối bước nhập trang.
“U Minh sơn trang” vẫn tĩnh mịch một màn.
Không có thanh âm.
Chợt ẩn ước trong chỗ tối tăm sâu thẳm nhất của trang viện, có tiếng thét thảm, kêu gào, than khóc, nghe thê thảm vô cùng. Nhưng mười võ lâm cao thủ nổi danh đây cho dù có đụng cường địch mai phục cũng tuyệt không cuồng loạn khủng hoảng như vậy.
Sau trận gào khóc đó, lại một khoảnh khắc tĩnh tại không động tịnh, đột nhiên lại có một trận thét gào thê thảm, phát ra tận ngoài trang viện, hiển nhiên những võ lâm cao thủ đó đã thoái lui ra trước vòng tường vây quanh trang viện, lại đụng phải một lần khủng hoảng cực lớn.
“Bình”, cửa lớn của “U Minh sơn trang” bị đánh bung ra, một người đầu tóc bù xù, y phục rách mướp, toàn thân nhuộm máu, mục quang đỏ ngầu, phát cuồng chạy ra ngoài.
Mười ngón tay, từ khớp xương thứ hai, không ngờ đều bị bẻ gãy đoạn, xương cốt đâm lòi ra khỏi thịt, tay đầy máu, không ngờ chính là Tự Văn Tú!
“Tiếu Ngữ Truy Hồn” bình thời lãnh tĩnh trấn định không còn thấy đâu nữa, hiện tại tình trạng của gã như phong cuồng, liều mạng phóng ra khỏi “U Minh sơn trang”, trên gáy của gã ẩn ước có hai dấu răng, vừa chạy loạn vừa la hoảng :
- Quỷ... thanh âm đó... không còn sống... thả ta ra... công lực của ta... a... quỷ... Long Ngâm bí cấp... Quỷ...
"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.