Ngọa hổ tàng long - Hồi 03
Đao báu lập lòe tay hiệp nữ
Đèn lồng khắc khoải hận hồng nhan
Ngày đăng: 30-03-2015
Tổng cộng 14 hồi
Đánh giá: 8.8/10 với 98638 lượt xem
Tôn Chính Lễ gật đầu, Đắc Lộc ở bên ngoài gọi:
“Bối lặc gia bảo ngươi đi ngay bây giờ!”. Lưu Thái Bảo ừ một tiếng, nhìn Tôn Chính Lễ nói:
“Tôn đại ca cứ ngồi chơi! Bối lặc gia đang gọi tôi, tôi đi một lát sẽ quay lại. Lát nữa còn có biểu huynh Dương Kiện Đường của tôi tới, tối nay gian tặc sẽ tới, lúc đó hoàn toàn phải nhờ đại ca động thủ, bây giờ mời đại ca nghỉ ngơi trước!”. Tôn Chính Lễ gật đầu, đặt đao xuống nói:
“Đi rồi về cho mau!”. Lưu Thái Bảo ừ một tiếng, ra khỏi phòng cùng Đắc Lộc đi ra khỏi nha môn, Đắc Lộc mặt mũi ủ ê nói:
“Hôm nay ngươi gây náo loạn gì vậy? Nếu không có Bối lặc gia nói giúp, nhất định Ngọc đại nhân sẽ phạt nặng ngươi!”.
Lưu Thái Bảo cười nói:
“Không có Bối lặc gia phía sau ta cũng không dám làm chuyện này”. Đắc Lộc nói:
“Hiện Ngọc đại nhân còn trong phủ,y rất giận, muốn ngươi chỉ ra ai là gian tặc trong nhà họ!”. Lưu Thái Bảo cười nói:
“Ta có nói là gian tặc đang ở nhà y đâu? Hôm nay ta chỉ nghĩ phàm là phủ đệ lớn thì phải thăm dò, không ngờ mới thử lần đầu thì đụng phải nhà lão gia”. Đắc Lộc nói:
“Ngươi chỉ giỏi cãi, ai cũng không tin chuyện ngươi làm hôm nay là không có ý đồ. Vốn mấy hôm nay, các ngươi ở ngoài nói bừa là cái gì gian tặc đang ẩn náu trong phủ đệ lớn, hôm nay ngươi lại tới trước cổng Ngọc phủ chửi mắng, không phải là ngươi đã nói rõ rồi sao? Gian tặc đang ẩn náu trong phủ y”. Lưu Thái Bảo thè lưỡi chối:
“Ta không chửi mắng, cũng không nói gì cả”.
Hai người tới phủ Bối lặc, Đắc Lộc vào trong bẩm trước, lát sau mới dẫn Lưu Thái Bảo vào viện. Thiết tiểu Bối lặc hôm nay thần sắc cũng không hay, hỏi:
“Hôm nay tại sao ngươi dám tới trước phủ Ngọc đại nhân quấy rối?”. Lưu Thái Bảo kính cẩn đáp:
“Tôi không dám đi quấy rối, vì hôm qua nghe lão gia dạy bảo, hôm nay phải tìm cách đi tìm gian tặc, để giúp lão gia truy hồi thanh bảo kiếm ấy về!”.
Ngọc đại nhân ngồi bên cạnh tức giận đến mức không kìm được thở hổn hển nói:
“Lưu Thái Bảo, ngươi nhất định cho rằng nữ tặc Bích nhãn hồ ly đó đang ẩn náu trong nhà ta à?”. Lưu Thái Bảo nói:
“Tiểu nhân không dám nói vậy, chẳng qua Thái Đức Cương lúc sắp chết từng nói với con gái y gian tặc đó đang ẩn náu trong một phủ đệ lớn gần Cổ Lâu”. Ngọc đại nhân đứng dậy, nói:
“Ta dẫn ngươi vào nhà ta, cho ngươi nhận diện từ trên xuống dưới, chỉ cần ngươi nhận ra gian tặc, ta sẽ giao gian tặc cho quan xử tử, sau đó ta cam chịu để triều đình phân xử!”. Lưu Thái Bảo nói:
“Tôi không dám đi nhận diện! Vì hôm trước lúc giao đấu ở Thổ thành Đức Thắng Môn trời đã tối, tôi không thấy rõ mặt mũi của gian tặc. Tôi chỉ biết y là một bà già lưng còng, tay chống gậy sắt, đó chính là binh khí của y thị, cái lưng còng của y thị cũng là giả trang già nua, nếu y thị đứng thẳng lưng thì còn cao hơn tôi”.
Ngọc đại nhân dường như giật mình một cái, Lưu Thái Bảo lại nói:
“Còn có một đồ đệ của y thị khoảng hai mươi tuổi trở lạ, vóc người nhỏ nhắn, mặc quần áo xanh. Người đó mới chính là thủ phạm trộm kiếm, hung thủ giết người. Y ngày đêm tìm chúng tôi quấy rối, để bạc cạnh gối vợ tôi, để lại thư ép chúng tôi rời khỏi Bắc Kinh, chỉ vì có vợ chồng tôi ở đây, biết rõ nguồn gốc của y thị, sớm tối nhất định chúng sẽ gây án”, y lại lấy lá thư đưa tới phòng trọ đêm trước ra đưa cho Thiết Bối lặc. Thiết Bối lặc xem xong cười cười nói:
“Tên gian tặc này giống như một tay hảo hán!”. Ngọc đại nhân tinh thần lúc ấy rất bất an, bèn nói:
“Trong nhà ta trên dưới cũng có hơn trăm người, có khi cũng có người xấu nào ẩn núp trong đó, bây giờ ta sẽ phái ngươi xem lại, bất luận ai cũng không được tùy tiện ra vào. Bây giờ ta phải về nhà đích thân lục soát, nếu tìm ra kẻ khả nghi, ta sẽ tự xin hoàng thượng phân xử”, nói xong cáo từ Thiết Bối lặc ra về.
Trong này Thiết tiểu Bối lặc lại dặn dò Lưu Thái Bảo:
“Về sau không được hành sự mạo muội như vậy nữa. để xảy ra chuyện, ta không còn cách nào che chở cho ngươi đâu”. Lưu Thái Bảo luôn miệng tạ ơn rồi lui ra, vui như mở cờ trong bụng. Nhưng thấy đã không còn sớm, y vội quay về. Lúc bấy giờ trong nhà y đã có năm vị bằng hữu tới, ngoài Tôn Chính Lễ còn có Trừng nhãn Tiết Bát, Oai đầu Bành Cửu, Hoa ngưu nhi Lý Thành, Thiết lạc đà Lương Thất, số này đều do Dương Kiện Đường phái tới. Tất cả đều mang binh khí chuẩn bị đêm đến giúp vợ chồng Lưu Thái Bảo bắt gian tặc. Thốc đầu ưng cũng tới báo tin, nói Trường Trùng tiểu nhị đã bị nha môn Đề đốc bắt, y bèn cười nói:
“Tốt rồi! Thủ pháp của chúng ta hôm nay đã tạm được, bây giờ để xem thủ đoạn của hai tên gian tặc đó thế nào, xem chúng có thể thoát khỏi lưới không!”.
Giây lát trời đã tối đen, lúc này dinh Ngọc Chính đường trên gò phía tây Cổ Lâu phòng bị rất nghiêm mật, Ngọc đại nhân đã về tới phủ. Y đã hơn sáu mươi tuổi, từng làm quan hiển hách, lập rất nhiều công lao, hai vị công tử lại đều làm Tri phủ ở ngoài tỉnh, là bậc trâm anh thế phiệt, hiển quý đương thời, mà hôm nay lại bị một gã vô lại ở chợ búa như Lưu Thái Bảo làm nhục, trong lòng rất bực tức, dẫn đám tôi tớ theo hầu quay về tới trước cổng phủ, thấy trên gò cao trước phủ có năm sáu viên sai quan, trước cổng lớn cũng có hai người đứng, tất cả đều cầm đao sáng loáng. Vừa thấy đại nhân trở về, đều nhất tề đứng nghiêm.
Ngọc đại nhân xuống ngựa vào cổng, hai đầy tớ trực ban là Quý Lai, Lục Lai đều vội theo sau y.
Trước nay Ngọc đại nhân ra nha môn đầu tiên là về phủ thay áo, hôm nay lại không như vậy. Y đi xuyên qua hành lang vào khách sảnh trước. Lúc này khách sảnh không có người, trong sảnh lại bày biện một số khí cụ và bình cổ, đỉnh đồng cắm hoa lê và cây tử đàn vân vân rất tối tăm, không nhìn rõ vật gì. Quý Lai vội đốt hai ngọn nến, bệ nến cũng là đồng cổ. Nến sáng lung lay, chiếu sáng một góc trong đại sảnh này. Ngọc đại nhân tới vách tường phía đông, gọi:
“Cầm đèn lại!”. Quý Lai, Lục Lai mỗi người bưng một cái bệ nến, vội đi tới vách tường phía đông, phân ra đứng hai bên đại nhân. Ngọc đại nhân lại ngẩng mặt nhìn gian tường.
Giữa tường treo một đôi liễn đối trên viết “Trăng sáng cửa lân đức ân che mãi, Gió xuân trướng hổ công nghiệp lâu dài”. Tên người được tặng là “Lân Hiên nhân bá đại nhân quân thưởng”, tên người tặng là “Nhân ngu diệt Lỗ Quân Bội kính viết”. Bên dưới đóng hai dấu ấn mực son hình vuông, chữ nổi là tên họ, chữ chìm là Thám hoa khoa Mỗ. Bút pháp của đôi liễn đối này viết rất hồn hậu, theo kiểu chữ lệ Bát phân. Ngọc đại nhân lấy ra một tờ giấy, chính là bút tích hôm nay ở đại đường mà gã vô lại chợ búa Lưu Thái Bảo kia đưa ra, trên cũng là chữ lệ viết:
“Nội trong ba ngày, nếu hai ngươi không rời kinh, tất có đại nạn”.
Ngọc đại nhân nhìn chữ trong lá thư rồi nhìn câu liễn, quả thật thấy chữ viết giống hệt nhau, rõ rang do một người viết. Ngọc đại nhân lập tức lộ vẻ kinh ngạc, vuốt chòm râu lốm đốm bạc ngẩn ra hồi lâu, tự nhủ:
“Quái lạ! Lỗ Quân Bội là người mình thích nhất, y thường tới phủ mình, mình đã có ý gả Kiều Long cho y. Y mới thi đậu Tiến sĩ đệ tam danh, là Biên tu viện Hàn lâm, thiếu niên tài tử, phụ thân y cũng từng làm Thị lang bộ Công, chẳng lẽ y còn làm gian tặc sao? Lẽ nào lại thế! Lẽ nào lại thế!”.
Ngọc đại nhân cất tờ giấy đi, hơi cau mày, ra khỏi khách sảnh, theo hành lang thong thả đi vào phủ, đã có tôi tớ đứng ở cửa ngăn gọi vọng vào trong, báo “Đại nhân đã về!”. Lúc ấy các phòng trong phủ đều thắp đèn, trong gian phòng phía bắc của Ngọc đại nhân đã có người mở cửa ra, cuốn bức sáo lên, hai người bộc phụ bước ra đón, cùng nói “Đại nhân đã về!”.
Ngày thường Ngọc đại nhân chưa từng nhìn tới đám bộc phụ, vì vậy tuổi tác diện mạo của mấy người bộc phụ trong phủ y đều hoàn toàn không biết rõ. Hôm nay lại khác, thấy hai bộc phụ này, y lại đưa mắt nhìn chằm chằm. Đi vào phòng, phu nhân từ trong ra đón, cũng nói “Đại nhân về rồi”. Ngọc đại nhân gật đầu, tới ngồi lên cái giường gỗ, một bộc phụ bưng trà tới, bộc phụ kia đem điếu hút thuốc lào. Ngọc thái thái bèn hỏi “Đại nhân dùng cơm chưa?”. Ngọc thái thái đã thấy vẻ mặt ưu phiền của Ngọc đại nhân nên không dám hỏi nhiều. Ngọc đại nhân rít hai hơi thuốc lào, rồi đưa mắt ra hiệu, hai bộc phụ liền lùi ra.
Ánh đèn trong gian phòng chiếu lên bóng vợ chồng già. Ngọc đại nhân nhìn vợ hạ giọng nói về vụ án quái lạ hôm nay rồi đưa tờ giấy cho phu nhân xem, Ngọc phu nhân cũng rất kinh ngạc, nói:
“Lỗ Quân Bội quyết không thể liên quan đến vụ này”. Ngọc đại nhân nói:
“Đương nhiên không thể có liên quan, y là một vị Hàn lâm, thân thể lại mập như vậy, sao có thể làm phi tặc được?”, uống một ngụm trà, lại nói nhỏ:
“Nhưng Lưu Thái Bảo nói y đã điều tra ra gian tặc Bích nhãn hồ ly Cảnh Lục Nương đang ẩn náu làm bộc phụ cho nhà ta, khoảng hơn năm mươi tuổi, lưng còng, còn có đồ đệ của y thị, là một đứa nhỏ khoảng hai mươi tuổi trở lại, vóc người rất nhỏ, đại khái cũng là người nhà chúng ta dùng. Bà nghĩ xem, người nhà chúng ta dùng rất nhiều, vạn nhất thật có người nào ẩn núp trong đó lại không đáng sợ sao? Vì vậy hôm nay ta sai người canh phòng cổng phủ, không cho ai tùy tiện ra vào. Tôi định gọi tất cả tớ nam tớ nữ vốn có trong ngoài phủ ra, chỉ cần hơi có khả nghi, liền cho họ tiền công hai tháng, bảo họ lập tức đi khỏi đây”.
Ngọc phu nhân vội xua tay nói “Làm thế không được! Lưu Thái Bảo đã là hạng vô lại chợ búa, có lẽ y dựa thế lực của Thiết Bối lặc, có ý dọa dẫm nhà chúng ta”. Ngọc đại nhân lắc đầu nói:
“Không phải dọa dẫm! Đêm trước ở thành đất ngoài cửa Đức Thắng đúng là có một Bổ đầu của huyện ngoài chết.
Bổ đầu đó dẫn con gái lấy danh nghĩa đi mãi võ để ngầm dò tra gian tặc. Nghe nói họ từng mãi võ trước cổng chúng ta, Long nhi cũng từng ra xem”.
Ngọc phu nhân trầm ngâm một lúc, bèn nói “Người trong nhà chúng ta tuy nhiều, nhưng cũng kể ra được. Bốn a hoàn trong đám nữ bộc đều còn rất nhỏ.
Người hầu tôi dùng trong phòng này có Tiền má má, Sử má má, Tiết má má, đều đã theo tôi nhiều năm, lúc ở Tân Cương họ đều hầu hạ tôi. Còn Khánh má má, Trương má má, tuy là người mới thuê nhưng đều có lai lịch, hơn nữa cũng đều không già. Cao sư nương, Hồ má má hầu hạ Long nhi ông cũng đã biết, theo chúng ta cũng năm sáu năm rồi, không hề sai phạm chút gì. Nếu nói bộc phụ lưng còng, chỉ có Bằng má má, tóc thị đều bạc trắng, còn bị bệnh suyễn, thị lại là vú em của đại thiếu gia chúng ta, tôi về với ông một năm thì thuê thị, còn có gì mà không tin cậy được chứ?”.
Ngọc đại nhân trầm ngâm không nói, chợt nghĩ tới Cao sư nương, chuyện năm năm về trước hiện ra trong đầu y. Lúc ở Tân Cương, y đảm nhiệm võ chức mười mấy năm hiển hách, lúc ấy chỉ có con gái Kiều Long theo bên cạnh. Kiều Long lúc sáu tuổi đã có thể đọc sách viết chữ. Lúc đó y đã mời một thầy dạy viết chữ, là một tài tử thi rớt của Vân Nam, tên Cao Vân Nhạn. Người này thật kỳ tài, không những kinh sử đều thông, mà còn giỏi thư họa, về binh thư chiến pháp đặc biệt thành thạo. Ngọc đại nhân từng qua mấy lần đại chiến, toàn nhờ Cao Vân Nhạn chỉ bảo mới được đại thắng, lập được kỳ công. Vì vậy Cao Vân Nhạn không những là thầy dạy chữ của nhà y mà còn là một vị sư gia trong doanh. Cao Vân Nhạn một thân một mình, chưa từng kể với ai về gia thế của y, bình sinh chỉ thích du lãm sơn thủy, mỗi ba năm tất phải xuất du một lần, mỗi lần phải nửa năm mới quay về. Cách đây năm năm chợt Cao Vân Nhạn lại dẫn về một phụ nữ nói là vợ y, hai vợ chồng cùng ở trong nha môn. Sau hai năm bỗng nhiên Cao Vân Nhạn bị bệnh chết, vợ không có nhà mà về, bèn ở lại trong phủ giúp việc may vá thêu thùa, nửa là bộc phụ nửa là khách, bất luận người trên kẻ dưới đều gọi là Cao sư nương. Ngọc đại nhân nghĩ chỉ có người này có chút khả nghi, nhưng người đáng nghi là chồng bà ta. Bà ta tuy đã trên dưới năm mươi, nhưng lưng không còng, hơn nữa còn trầm mặc ít nói, bốn năm năm nay suốt ngày ở trong phòng khâu vá, chưa từng làm chuyện gì sai trái. Ngọc đại nhân vuốt chòm râu suy nghĩ kỹ, cảm thấy trong nhà mình thật không có Bích nhãn hồ ly gì đó, hơn nữa đám tôi tớ trẻ tuổi ngoài viện cũng toàn là con em của mấy người đầy tớ già, không có người ngoài, thật khiến y mờ mịt không biết tìm manh mối từ đâu.
Lúc ấy Ngọc phu nhân bên cạnh nói xen vào:
“Tôi khuyên đại nhân cũng không cần lo nghĩ về chuyện này, trước cổng trong phủ tuy phải canh phòng, nhưng cũng không nên để lộ ra. Một là khỏi khiến gian tặc lo sợ, bị dồn vào thế nảy ra ý xấu gì đó. Hai là nếu trong nhà chúng ta không có người xấu gì đó mà mình đã sợ bóng sợ gió, nếu người ngoài biết, ắt sẽ chê cười!”.
Ngọc đại nhân gật đầu, cảm thấy phu nhân nói rất đúng, rít hai hơi thuốc lào, nói:
“Ngày mai trước tiên gọi Quân Bội đưa tờ giấy này cho y xem”. Ngọc phu nhân cười nói:
“Theo tôi thấy hà tất cho y biết chuyện này, y lại tức giận, thiên hạ xưa nay còn có Hàn lâm làm gian tặc sao?”. Ngọc đại nhân nói:
“Chữ viết của y tuy rất đẹp nhưng lại không phải là nhà thư pháp nổi danh gì, bút tích của y lưu truyền ở ngoài lại không nhiều, làm sao gian tặc có thể mô phỏng giống hệt chữ của y được?”. Ngọc phu nhân cũng ngạc nhiên một lúc, nhưng lại thấy đại nhân rất phấn khích, lại cười nói:
“May mà chúng ta chưa gả Long nhi cho y”.
Ngọc phu nhân vừa nhắc tới việc hôn nhân của con gái, Ngọc đại nhân cũng tới chuyện khác, bèn than:
“Nói đúng ra Lỗ Quân Bội đúng là một thiếu niên tài ba! Hai mươi bốn tuổi đậu Thám hoa, vào viện Hàn lâm, cũng thật hiếm có.
Trước đây lão phu nhân nhà y đã cự tuyệt tiểu thư của Trần Trung đường, chỉ để ý tới Long nhi, ta nghĩ chỉ cần họ lại nhắc tới thì chúng ta sẽ đồng ý gả. Hai nhà vốn thân thiết từ lâu, làm thông gia với nhau, sẽ càng thân hơn. Long nhi năm nay cũng mười tám tuổi rồi, chẳng lẽ còn làm chậm trễ chuyện của nó sao?”.
Ngọc phu nhân hơi chau mày nói “Dường như Long nhi biết rồi, nhưng tôi thấy nó có vẻ không ưng ý. Hơn nữa tuy Lỗ Quân Bội là một thiếu niên tài giỏi nhưng vóc dáng tướng mạo cũng rất ngờ nghệch!”. Ngọc đại nhân có vẻ tức giận nói “Chuyện hôn nhân của con gái há có thể do nó tự làm chủ? Tôi sẽ quyết định việc hôn nhân của nó, về sau sẽ không thể cho nó ra cổng thường xuyên, đứng trước cổng nhìn người ta đi dây, còn ra thể thống gì?”. Ngọc phu nhân không dám nhiều lời, Ngọc đại nhân lại hút một ống thuốc lào, rồi đi về phòng thay áo nghỉ ngơi.
Giây lát đến canh hai, quy củ của Ngọc phủ là bất luận trên dưới thì trừ người trực ban canh đêm ra, đến canh hai đều phải tắt đèn đi nghỉ. Ngọc phu nhân hút cái tẩu thuốc lào ngắn, ngồi trong phòng im lặng suy tư, bỗng bộc phụ Tiết má má đứng bên hầu nói “Tiểu thư tới”. Theo quy củ của người Bát kỳ, phàm là tiểu thư, thiếu gia, con dâu, hàng ngày sớm tối đều phải tới trong phòng cha mẹ thỉnh an hai lần. Cha Ngọc Kiều Long là võ tướng, trước kia lúc việc binh khẩn cấp đã miễn phần lễ tiết này. Nhưng nàng mỗi ngày sáng dậy trang điểm xong và trước khi đi ngủ cũng phải tới làm lễ vấn an mẫu thân. Lúc bấy giờ nàng gặp mẹ, hành lễ xong liền cười hỏi “Mẹ, trong nhà chúng ta hôm nay có chuyện gì vậy? Cao sư nương muốn tới miếu Bồ Tát thắp hương, nhưng trước cổng đều không cho bà ra!”. Nàng nói xong, lắc lư đầu cười nhìn mẫu thân như một đứa trẻ, trên mái tóc đen nhánh cài một con bướm kết bằng hạt châu không ngừng lay động dưới ánh đèn.
Thân người nhỏ nhắn của nàng mặc áo dài bằng đoạn màu xanh lá mạ thêu hoa đỏ, đầu tay áo lộ ra nẹp viền bằng da ngân thử, trước cúc áo đầu tiên trên vạt áo dài treo một chuỗi hạt châu, là bích ngọc gọt thành, có tua vàng rũ xuống, đôi hoa tai cũng lấp lánh dưới ánh đèn, vị tiểu thư này thật giống một con rồng vàng xinh đẹp mà thần bí. Ngọc phu nhân đem chuyện bộc phụ mà Ngọc đại nhân đã nói khẽ kể cho con gái nghe một lượt. Ngọc Kiều Long tiểu thư nghe xong cũng không ngạc nhiên, chỉ hơi khép cặp mắt xinh đẹp, khép đôi môi như cánh hoa anh đào, bực bội một lúc rồi nói:
“Trong nhà chúng ta không có người gì đó khả nghi chứ?”.
Ngọc phu nhân gật đầu nói:
“Ta cũng không tin là trong nhà chúng ta có người ẩn náu, nhưng cha ngươi cầm một lá thư gian tặc viết, theo ông ta nói là chữ của Lỗ Quân Bội”. Ngọc Kiều Long tiểu thư nói:
“Lỗ Quân Bội vốn không phải là người tốt, cha lại cứ cho y lui tới nhà chúng ta!”. Ngọc phu nhân thở dài một tiếng, nói “Ồ! Sao ngươi lại nói vậy? Nhà họ Lỗ là chỗ thân thiết từ lâu với chúng ta, Quân Bội lại là một vị thiếu niên Thám hoa, Học sĩ Hàn lâm”. Ngọc Kiều Long tựa hồ tức giận nói:
“Vậy tại sao y lại làm gian tặc sát nhân?”. Ngọc phu nhân lại thở dài nói:
“Y sao có thể là gian tặc? Gia thế người ta còn hơn chúng ta, đây nhất định là gian tặc cố ý bắt chước bút tích của y”. Ngọc Kiều Long tiểu thư ngầm hừ hừ cười nhạt nói:
“Tên gian tặc đó còn biết bắt chước bút tích của người khác sao?”.
Ngọc phu nhân cau mày, rồi âu yếm nói với con gái:
“Ta xem ý cha ngươi đã quyết rồi, nếu họ Lỗ sai người mai mối tới lại thì cha ngươi sẽ đồng ý, theo ta thấy Lỗ Quân Bội tướng mạo tuy hơi xấu, nhưng đúng là có ...”. Ngọc Kiều Long tiểu thư không đợi mẹ nói hết câu, gương mặt kiều diễm như hoa đột nhiên nhợt nhạt, nước mắt như hạt châu lăn ròng ròng trên má, buồn bã lắc đầu.
Ngọc phu nhân thấy dáng vẻ con gái như vậy không kìm được thở dài một tiếng, nói:
“Chuyện này cũng không thể quyết định lập tức, hai ngày nay cha ngươi rất buồn phiền, cũng không còn lòng dạ nào giải quyết chuyện này, ngươi đừng để tâm nữa! Đừng buồn phiền chuyện đó nữa, từ từ ta tìm cách khuyên cản cha con, bây giờ con đi nghỉ ngơi đi!”.
Ngọc Kiều Long tiểu thư tuy không nói, nhưng vẻ buồn bã cũng không giảm đi chút nào. Nàng từ từ lui ra khỏi phòng quay đi, các bộc phụ đều nói “Tiểu thư đi nghỉ!”. Ngọc Kiều Long tiểu thư gật nhẹ đầu, nhẹ chuyển hài thêu, a hoàn Thêu Hương đi theo nàng, bộc phụ trong phòng cầm đèn ra đón. Ngọc Kiều Long tiểu thư dẫn a hoàn theo hành lang đi về khuê phòng phía tây.
Lúc này tiếng báo canh ngoài tường đang gõ hai tiếng, trời tối đen như mực, mờ mịt không có sao, như tuyết sắp rơi. Gió bấc thổi rất mạnh, thổi tắt ngọn đèn trong tay bộc phụ. Ngọc Kiều Long tiểu thư trở về phòng, lúc này có một a hoàn khác tên Ngâm Tự đã trải chăn thơm lên giường xong, cho than vào chậu đồng, Ngọc Kiều Long tiểu thư ngồi bên đèn, Tú Hương hơ tay rồi mới giúp tiểu thư gỡ hoa tai, tháo đóa hoa trên đầu. Ngâm Tự bưng cái đĩa bạc, trong đĩa có chén trà bằng sứ nhỏ, bưng chén trà lên, đặt xuống cái bàn gỗ đỏ khảm ngọc thạch.
Ngọc Kiều Long tiểu thư đôi mày nhỏ vẫn nhíu lại, nước mắt vẫn chưa khô, cúi đầu không nói. Một con mèo lông dài trắng như tuyết chạy tới cạnh nàng, ngẩng đầu meo một tiếng. Ngọc Kiều Long tiểu thư đưa cánh tay nhỏ bé giống như lá non mềm mại đeo nhẫn vàng phỉ thúy nhẹ nhàng vuốt bộ lông dài trắng như nhung của nó, gương mặt đẹp của nàng mới dần dần hiện ra nét vui vẻ, bên má lộ ra một lúm đồng tiền hơi cạn. Ngâm Tự, Tú Hương cao bằng nhau, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc y phục a hoàn xinh đẹp bằng đoạn cũng cười.
Tú Hương bèn nói:
“Tiểu thư, hàng ngày người buồn bã chuyện gì vậy?”.
Ngâm Tự nói:
“Còn mấy ngày nữa là hết năm rồi, năm nay tiểu thư dẫn chúng tôi đi xem hoa đăng nhé?”. Ngọc Kiều Long tiểu thư nói:
“Đến lúc ấy hãy nói, chưa chắc ta đã sống đến sang năm!”. Hai a hoàn vừa nghe thế đều cắn môi rơi nước mắt. Ngọc Kiều Long lại cười khanh khách nói:
“Các ngươi chịu khổ thay ta à? Ta còn chưa khóc mà, các ngươi đi ngủ đi!”. Hai a hoàn đều lau nước mắt, vừa định quay đi, chợt nghe ngoài phòng có người hỏi:
“Tiểu thư nghỉ chưa?”.
Tú Hương vội vén rèm nhìn ra nói “Còn chưa nghỉ, mời Cao sư nương vào”.
Cao sư nương từ bên ngoài bước vào, là một phụ nữ trên dưới năm mươi tuổi, dáng người rất cao, khuôn mặt dài, trên mặt đã có nếp nhăn, tóc cũng có rất nhiều sợi bạc trắng. Bà ta mặc áo bông vải màu tro, viền biên trắng, có thể biết là quả phụ. Trong tay lại cầm một vật bằng lụa đỏ gói trong miếng lụa trắng, trên thêu một đóa hoa, mỉm cười đi vào, đưa vật ấy cho Ngọc Kiều Long xem, hỏi:
“Đây là cái yếm tiểu thư bảo tôi may, tôi thấy dài quá, nên cắt bớt một đoạn”. Ngọc Kiều Long cầm cái yếm nhìn qua rồi nói:
“Không cần cắt bớt đâu.
Cao sư nương đi ngủ đi, tôi không cần mặc vội, ngày mai hãy may!”. Cao sư nương gật đầu, cầm cái yếm bước ra.
Trong này Ngọc Kiều Long mỉm cười, tay vuốt ve con mèo yêu của nàng, nhìn hai a hoàn chum môi. Hai a hoàn đều lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại, rồi cùng quay về phòng ngủ của họ. Khuê các này của tiểu thư tổng cộng có ba gian, áp tường phía bắc có một cánh cửa gỗ, bên trong còn có một căn phòng nhỏ, là chỗ hai a hoàn ở. Vì tiểu thư thích yên tĩnh, buổi tối không muốn có người khác ngủ trong phòng nàng, nàng ghét nhất là tiếng ngáy và nói mê của người khác.
Ba gian phòng này hai sáng một tối, ngoài phòng bày sau cửa sổ là cầm kỳ thư họa, có tấm rất lớn. Gần cửa sổ có một cái bàn gỗ đỏ, đó là nơi tiểu thư đọc sách, tập viết chữ mỗi ngày. Có lúc mở cửa sổ sau ra, mùa đông có thể nhìn thấy cảnh một vùng tuyết trắng, mùa xuân thì có thể nhìn thấy mười mấy cây hải đường, và trồng mấy luống hoa thược dược. Bên phải cửa là vách dừng bằng gỗ du, trên khảm đầy pha lê hình mặt trăng, treo hai lớp rèm bằng lụa đỏ, bên trong còn có hai cánh cửa phòng rất chắc chắn, đó chính là phòng ngủ của tiểu thư.
Áp sát sau tường phòng ngủ lắp cái giường làm vách dùng gỗ du, trên vách dừng khảm rất nhiều chữ Phúc nhỏ, chữ chính thảo lệ triện đều có, họa thì công bút tả ý đều đầy đủ, và có đóng dấu “Ý vân hiên chủ nhân” rất nhỏ. Bọn a hoàn đều hiểu, đây toàn là thư họa của tiểu thư. Vách trái là một chiếc bàn chạm nhỏ, trên bày nghiên mực của Huy Châu, đồ sứ cổ, giá bút và vò nước, và có một hai món bày biện khá tinh vi. Hai quyển sách để trên án là “Sử ký” và “Đường thi”, đây là vì tiểu thư tùy lúc nào cũng lật ra đọc giải khuây, ngoài ra còn có xấp giấy viết thư Chu ty lan. Tiểu thư có lúc hơi có chút cảm xúc, thường sai a hoàn mài mực, tay ngọc của nàng chấp bút, điền thêm một từ khuyết hoặc làm mấy bài thơ.
Bên phải là bàn trang điểm, có gương trang điểm bằng gỗ bạch đàn viền phỉ thúy và hai cái bệ đèn bằng bạc trắng chạm hoa. Sát cửa sổ là cái bàn trà bằng gỗ hồng mộc, để hai cái ghế nhỏ, trên bàn trà cũng không có dụng cụ uống trà gì, chỉ có một cái bình ngọc, trong cắm một cành mai đang nở hoa. Trên cửa sổ là hai cánh cửa kính lớn, trong treo màn bằng lưới xanh, ngoài che một tấm ván, ngoài tấm ván chính là hành lang. Đây là dưới cửa sổ, bên trên còn có song cửa, dán bằng giấy lụa trắng không ngừng rung động, trong phòng lại rất yên tĩnh.
Chỉ có Ngọc Kiều Long tiểu thư ngồi trên bàn vẽ, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve con mèo cưng đang ngủ ngon trên đầu gối, toàn thân lông dài trắng như tuyết, trên sống mũi có một chấm đen. Một lúc lâu, nàng mới ôm con mèo lên, thân thiết gọi tên nó nhỏ nhẹ nói “Tuyết Hổ!”, con mèo nhu mì hòa thuận, để nàng đặt xuống đất, kêu meo meo hai tiếng, chạy tới trên cái ghế tựa lót đệm bông.
Ngọc Kiều Long tiểu thư uể oải đứng dậy, tới cạnh bàn phấn, nhìn mặt mình trong gương. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng không kìm được lại hiện lên vẻ âu sầu. Nhưng đổi lại trong gương hơi mỉm cười, đây là một nụ cười nhạt, cặp mắt đẹp của nàng cũng trợn lên như hàn quang của thanh kiếm lóe ra khiến người ta run sợ. Nhưng rồi khuôn mặt nàng lại trở lại vẻ xinh đẹp như cũ. Nàng uể oải, kéo ngăn kéo lấy ra một cái giá nến thấp nhỏ, lấy một cây nến nhỏ đốt lên rồi thổi tắt hai cây đèn cao đi, trong phòng lập tức tối đen, chỉ có ánh sáng lập lòe của ngọn nến nhỏ dao động. Nàng cầm giá nến, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, kiểm tra kỹ cửa phòng cửa sổ một lượt, rồi quay vào trong phòng, đóng cửa phòng trong, đem nến đặt trên một cái bàn con trên giường.
Lúc nàng vén rèm che lên, một hơi xạ hương ấm áp tỏa ra. Nàng thay áo ngủ, lên giường, đắp lại chăn bông lấp lánh lên, vuốt bím tóc dài giống như mây đem sang bên gối thêu, giơ cánh tay trắng muốt đeo vòng ngọc biếc lên, lấy ra một quyển sách. Quyển sách này rất nhỏ nhưng rất dày, trên bìa sách có một hàng chữ, trong có một chữ “Á”. Dường như là một quyển sách rất thần bí. Ánh sáng của ngọn nến tuy nhỏ, nhưng cũng đủ soi lên giường, vị Ngọc Kiều Long tiểu thư này đắp chăn thơm, giở ra xem kỹ quyển sách nhỏ thần bí này.
Lúc bấy giờ trống canh liên tục đánh ba tiếng, từ trước viện đánh tới sau viện, từ sau viện lại đánh về phía hoa viên. Buổi tối này, trong Ngọc phủ có rất nhiều người tuần tra canh phòng ban đêm, một chút tiếng động làm giật mình cũng không có. Nhưng ở nơi rất xa, chỗ của Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo cũng không có chuyện gì xảy ra. Vợ chồng Lưu Thái Bảo cùng với Tôn Chính Lễ, Tiết Bát, Bành Cửu, Lý Thành, Lương Thất tất cả đều cả đêm không ngủ, cương đao đều không rời tay.
Gà vừa gáy, trời đã sáng, Tôn Chính Lễ ném cương đao trong tay xuống đất choang một tiếng, đấm Lưu Thái Bảo một cái nói “Tiểu tử ngươi lừa ta. Con mẹ nó, có thấy cọng lông nào của gian tặc đâu!”. Lưu Thái Bảo vội cười gượng nói:
“Đại ca đừng giận, mấy ngày nay nếu thật không có gian tặc, là tôi bịa đặt vớ vẩn, thì Nhất đóa liên hoa tôi là thứ gì? Chuyện này không cần nói nữa, một là Ngọc Chính đường cai quản trong nhà nghiêm mật quá, hai là uy danh của Tôn đại ca khiến gian tặc bị trấn áp tinh thần, vì vậy gian tặc mới không dám tới. Tôi cám ơn đại ca và các vị !”. Lưu Thái Bảo nhìn mọi người chắp tay, bọn Tiết Bành, Bành Cửu cùng nói:
“Không có gì đâu, tối nay chúng tôi còn tới, để khỏi tụ tập bài bạc ở tiêu cục. Chỉ cần huynh canh phòng nửa tháng, bảo đảm gian tặc tự trốn khỏi Bắc Kinh!”.
Lưu Thái Bảo cười nói:
“Đây chẳng qua là biện pháp tạm thời, bọn ta núp trong nhà rồi xin các vị tới bảo vệ còn ra thể thống gì. Tuy hôm qua Thiết Bối lặc đã dặn tôi, không cho tôi làm chuyện không đâu nữa, nhưng em dâu của các anh em còn chưa bàn giao chức sai sử huyện Ninh Hội, cha cô ta cũng không thể chết oan. Tôi đợi năm ngày nữa, nếu Ngọc Chính đường vẫn không có biện pháp gì về chuyện này, trong nhà y còn chứa đại hồ tinh và tiểu hồ tinh, thì tôi sẽ phải liệu kế khác ... Nhưng hiện tôi chưa nghĩ ra được diệu kế đó. Dứt khoát bằng cơ mưu của Lưu Thái Bảo tôi, dựa vào võ nghệ của các vị nữa, sẽ có một ngày tôi cho hai con hồ tinh hiện nguyên hình, đem bảo kiếm đó để lên bàn, tất cả chúng ta xem kỹ một lượt, sau đó giao lại cho Thiết phủ, lúc ấy tôi mới cam tâm”. Các tiêu đầu đều cười ha hả nói:
“Được! Chúng tôi giúp huynh rạng mặt phen này, cho nó bớt tức! Chúng tôi giúp đến cùng!”. Tôn Chính Lễ lại nói:
“Đến lúc sắp xong ta mới xem xem, nếu tiểu tử ngươi lừa ta, thì ta sẽ ngắt đầu ngươi ra!”. Lưu Thái Bảo cười nói:
“Được rồi, được rồi, sắp hết năm, ngắt đầu tôi ra cho đại ca để đại ca cúng Thần Tài gia!”, cả bọn cười nói râm ran, Tương Muội cũng vừa ngáp vừa nũng nịu cười.
Tôn Chính Lễ và bốn người tiêu đầu ra về. Vợ chồng Lưu Thái Bảo tiễn họ ra khỏi cửa, quay về phòng, để đao thương vào một chỗ. Hai người nhìn nhau ngáp, rồi đóng cửa phòng đi ngủ. Tỉnh dậy đã hơn ba giờ chiều, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, Thái Tương Muội làm cơm xong, hai người ăn. Lưu Thái Bảo lại muốn tới Tây Đại Viện tìm Thốc đầu ưng, Thái Tương Muội lại bảo y tiện thể đem quần áo vật dụng về. Lưu Thái Bảo đi, gần tối mới quay về, đang ăn cơm tối thì Tôn Chính Lễ tới, lát sau Tiết Bát, Bành Cửu, Lý Thành, Lương Thất đều tới đủ. Tiết Bát đem tới một bộ bài bằng xương, họ bèn chơi bài cẩu cả đêm, đêm ấy vẫn không có bóng gian tặc.
Hai ba hôm sau cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng người tới giúp bắt gian tặc càng lúc càng đông, Thốc đầu ưng và bọn Lý Trường Thọ ngay cả nhảy lên nóc phòng cũng không biết nhưng cũng tới, vì trong này đã biến thành một sòng bạc, làm Đắc Lộc chủ nhà ngày nào cũng phàn nàn với Lưu Thái Bảo, nhưng Lưu Thái Bảo chỉ chắp tay nói “Xin nể mặt ta! Người ta đều hảo tâm tới giúp bọn ta đề phòng gian tặc, thức suốt đêm nên chơi bài cẩu cũng không sao cả, làm sao đuổi họ đi được?”. Đắc Lộc nói “Cái gì mà giúp ngươi đề phòng gian tặc ? Ngươi không tới ở thì chỗ này của bọn ta cũng không có chuyện gì cả!”. Lưu Thái Bảo nói “Chuyện đó cũng không dám nói chắc, trước đây không bị gian tặc quấy rối, nhưng sau này chắc chắn không thể không bị quấy rối, ngươi không tin thì bọn ta chuyển đi, nhưng nếu gian tặc lại tới nửa, ngươi có đặt tiệc mời bọn ta tới canh đêm, bọn ta cũng mặc kệ!”. Đắc Lộc bèn không dám nói gì nữa.
Lưu Thái Bảo lúc bấy giờ vì chưa phá án được, trong lòng buồn bực, nhưng những chuyện khác cũng đều rất hài lòng. Ở trong mấy gian phòng này không tốn tiền, tối đến y cũng tham gia đánh bạc. Với kỹ thuật cờ bạc lão luyện của y thì không lần nào không thắng. Hơn nữa Thái Tương Muội, cô gái nũng nịu trên dây đã trở thành vợ y, hai người rất đằm thắm, chẳng qua Thái Tương Muội còn có chút không thoải mái, vì nàng trải qua nhiều năm tháng phiêu bạt giang hồ giúp cha phá án, không có một khắc sống yên định. Hơn nữa cha quản thúc nàng rất nghiêm, hôm nay cha đã chết, tuy nàng rất đau lòng, nhưng lại cảm thấy rất tự do, nhất là hiện mới lấy chồng, hiện lại sắp đến tết, nàng rất vui. Có điều gian tặc đã không tới, nhưng các bằng hữu giúp canh gác ban đêm lúc nào cũng tụ tập đánh bạc, chồng lại hình như không chú ý tới nàng, vì vậy nàng thấy hơi buồn.
May là ngoài viện này là hai phòng nam bắc, những người canh đêm tụ tập đánh bạc đều ở trong phòng nam, nàng ở phòng bắc, còn có thể làm việc thêu thùa hoặc ngủ. Nhưng vì buổi tối ngủ rồi, ban ngày lại không ngủ được, nhưng ban ngày Nhất đóa liên hoa chồng nàng lại không nghỉ ngơi không được, vì vậy nàng ở trong phòng cảm thấy buồn, bèn thường ra cửa, mặc bộ quần áo đỏ dựa cái cổng đen mới quét sơn nhìn bọn trẻ đánh nhau trên tuyết, nhìn những người bán hàng tết qua lại, đều thấy rất thích thú. Hơn nữa mấy người phụ nữ, hay đứng ngoài cửa mấy nhà nhỏ gần đó đều dần dần quen biết nàng, vừa thấy mặt liền hỏi thăm qua lại:
“Người ăn cơm chưa?”, “Người thấy hôm nay cũng không lạnh lắm chứ?”, vì thế nàng làm quen với Tam thẩm nhà họ Trương, Nhị tẩu nhà họ Lý, đại cô nương nhà họ Mã, lão phu nhân nhà họ Từ. Mấy người này đều nhận ra “Cô dâu mới” này, và đều biết chồng nàng chính là sư phó của Thiết phủ, ở trên phố xưng danh là Nhất đóa liên hoa.
Đêm nay là mười lăm tháng chạp, còn nửa tháng nữa hết năm. Sau bữa cơm tối, Tôn Chính Lễ và những người đánh bạc đều tới, Thái Tương Muội thay chồng tiếp khách một lúc, lại ngồi đầu giường buồn bã. Lưu Thái Bảo nhìn ra thấy trong phòng không có ai bèn an ủi vợ, nhỏ nhẹ nói “Cô đừng buồn! Vài hôm nữa trong tiêu điếm mở sòng bạc, họ cũng không thể tới nữa! Chúng ta đi mua sắm, ăn tết thỏa sức, sau rằm tháng giêng lại nghĩ cách, lúc đó Du Tú Liên cũng đã tới rồi. Bây giờ nếu cảm thấy buồn bã thấp thỏm, cô có thể tới viện tìm lão thái thái mẹ Đắc Lộc nói chuyện phiếm”. Thái Tương Muội lắc người nói:
“Ai nói chuyện phiếm với họ? Họ học thói trong phủ, ta thế này, lại không phải là có hỏi cưới đường hoàng với ngươi, người ta có nói chuyện thì cũng coi thường”. Lưu Thái Bảo chặc lưỡi cau mày nói:
“Vậy thì làm sao? Ta còn phải vào tiếp mấy vị đại gia, nhất là Tôn đại ca hơi khó chịu, y chỉ hận không thể bảo ta làm gian tặc một lần để y bắt cho hả dạ!”. Thái Tương Muội nói:
“Ta muốn tới nhà Lý Nhị tẩu chơi”. Lưu Thái Bảo nói:
“Cô đi đi, trời còn sớm, ta với cô đóng cửa đi”. Lúc ấy Thái Tương Muội đứng dậy, dời đèn tới gần, soi gương chải tóc, nàng vui vẻ ra khỏi phòng.
Ánh đèn trong phòng phía nam lay động, đầu người trên cửa sổ nhấp nhô, có giọng ồm ồm của Tôn Chính Lễ nói:
“Ta nhìn các ngươi chơi, ai dám giở trò ta sẽ chon gay một đao!”. Lưu Thái Bảo mở cửa cho vợ ra, lúc ấy trời đã tối, Thái Tương Muội đi về phía nhà Lý Nhị tẩu. Nhà họ Lý cũng chỉ có hai vợ chồng, chưa có con, Lý Nhị làm tạp vụ trong phủ Thiết Bối lặc, sau canh hai y mới về nhà. Hôm nay cũng không phải là lần đầu Thái Tương Muội tới. Về chuyện của Thái Tương Muội, Lưu Thái Bảo và thanh bảo kiếm của Thiết phủ và Bích nhãn hồ ly Lý Nhị tẩu đều biết. Vì vậy Thái Tương Muội vừa tới, hai người lại đem những chuyện này ra nói cả nửa ngày.
Lý Nhị tẩu nói chị ta có một người anh ruột làm đầu bếp trong nhà Lỗ Thị lang, thiếu gia họ Lỗ là một vị Tiến sĩ, hiện muốn lấy Tam tiểu thư Ngọc phủ làm thiếu phu nhân, nhưng thiếu gia họ Lỗ tuy tài giỏi nhưng tướng mạo rất xấu, vừa cao vừa mập, giống như tượng hai tướng Hanh, Cáp trong miếu, không thanh tú chút nào. Tam tiểu thư của Ngọc phủ nghe nói là một người đẹp, đại khái không thể vừa ý, có điều chuyện hôn nhân coi như đã định rồi, sang năm sẽ phải lấy chồng. Thái Tương Muội nghe nhắc tới tiểu thư của Ngọc phủ, trong lòng rúng động, tự nhủ “Hừ! Cô ta đẹp ư? Ai bảo cô ta không cho ta vào phủ cô ta ? Nên gả cho người ngờ nghệch xấu xí cho cô ta đau lòng suốt đời!”. Nói chuyện phiếm một lúc, một phụ nữ ở cùng viện lại tới, ba người cùng chơi bài, không biết Lý Nhị đã về, thì ra đã sắp đến canh ba. Thái Tương Muội cười nói “Nhị tẩu mai gặp nhé!”. Lý Nhị tẩu tiễn nàng ra tới đầu cổng, còn nói “Đi chầm chậm thôi!”. Thái Tương Muội đi rất nhanh, còn quay đầu lại cười nói “Mời chị quay vào!”.
Lúc bấy giờ trời đã khuya, ánh trăng đã bị mây đen che khuất. Hoa Viên Đại viện này là nơi rất rộng thoáng, chỉ rải rác có mấy hộ gia đình. Nhà họ Lý và Lưu Thái Bảo tuy nói là hàng xóm nhưng thật ra cách nhau tới mấy mươi bước.
Thái Tương Muội bước đi, chưa tới đầu cổng chợt thấy trước mắt có bóng đen thấp thoáng, nàng không kìm được rùng mình, thì thấy bóng đen đó hình như rất cao lớn, ở phía sau phòng nàng. Thái Tương Muội sợ hãi vội chạy mấy bước tới gõ cửa liên tiếp nhưng không được, bèn phi thân lên tường, nhẹ nhàng hạ xuống. Trong phòng phía nam có một đại hán vọt ra thét 'Có gian tặc” rồi vung cương đao chém tới. Thái Tương Muội vội né tránh, hoảng sợ la lên “Tôn đại ca! .... là tôi!”, Tôn Chính Lễ mới thu đao lại.
Lưu Thái Bảo chạy ra khỏi phòng, vừa thấy vợ bèn hỏi “Sao không gõ cửa?
Sao lại nhảy qua tường?”. Thái Tương Muội sợ sệt nói “Tôi thấy một bóng đen chạy tới phía sau phòng chúng ta!”. Tôn Chính Lễ nói:
“Cái gì? Được rồi!”. Nói xong y phi thân lên nóc nhà, tay cầm cương đao nhìn bốn phía. Lưu Thái Bảo đứng dưới nói:
“Đại ca xuống đi! Có lẽ không phải gian tặc!”. Lúc bấy giờ những người đánh bạc trong phòng đều bỏ bài xuống, cầm binh khí chạy ra. Tôn Chính Lễ men theo phòng ra ngoài tường, tìm kiếm tứ phía, miệng chửi:
“Bích nhãn hồ ly! Gian tặc bà nương! Ngươi mau ra diện kiến Ngũ trảo ưng ta!”, nói tới đó thì nghe có tiếng gió rít lên, Tôn Chính Lễ vội cúi đầu vung đao quay người, choang một tiếng hất lưỡi đao của gian tặc ra. Gian tặc liền mọp xuống chém vào hạ bàn của y. Tôn Chính Lễ nhảy qua một bên, nghiêng người sấn vào, vung đao chém tới, gian tặc lật đao đón đỡ. Lúc này Lưu Thái Bảo và mọi người cầm binh khí xông ra. Gian tặc lại chém hờ một đao rồi chạy về phía đại viện. Tôn Chính Lễ vội cầm đao đuổi theo. Y thấy gian tặc rõ ràng là một phụ nữ, vóc dáng rất cao, cổ áo da rất cao che kín cả mặt mũi. Y thị chạy tới đại viện thì dừng lại. Tôn Chính Lễ cầm đao đuổi tới, hai người lại ác chiến hai hiệp.
Bọn Lưu Thái Bảo cũng đều đuổi tới vây kín gian tặc, cùng quát to:
“Bắt, bắt !”.
Bích nhãn hồ ly tung người chạy, đỡ trái đánh phải, thanh đao trong tay vũ động như bay, cũng gằn giọng nói:
“Ta và các ngươi không thù không oán, chỉ cần tính mạng của Nhất đóa liên hoa!”.
Lưu Thái Bảo cười nhạt, vung đao xông vào, cùng nói:
“Các đại ca bỏ chút sức lực, đừng thả hồ ly!”. Năm thanh đao hai ngọn thương từ bốn phía đánh tới, Bích nhãn hồ ly như phát điên, vung đao chém bừa, trong lúc nói đã chém ba người bị thương, chỉ còn Tôn Chính Lễ, Lưu Thái Bảo và Thái Tương Muội.
Đánh được năm sáu hiệp, Bích nhãn hồ ly quay người bỏ chạy. Tôn Chính Lễ đuổi theo, Lưu Thái Bảo liền nhặt gạch ném theo nhưng y thị chạy cực nhanh, trong nháy mắt đã chạy tới tường thành không còn thấy bóng dáng đâu. Tôn Chính Lễ dừng bước, vung đao chửi mấy tiếng. Vợ chồng Lưu Thái Bảo đuổi tới, khuyên Tôn Chính Lễ quay về.
Lúc bấy giờ mấy người bị thương đều đã vào trong viện. Ngoài Thiết lạc đà Lương Thất bị trúng một đao vào cánh tay máu chảy ướt cả người, nhắm mắt nằm trên giường, bộ bài bằng xương dưới cánh tay y đều nhuộm đỏ thì Hoa ngưu nhị Lý Thành, Oai đầu Bành Cửu căn bản đều không bị thương, nhưng vừa rồi sợ đến nỗi nằm phục cả xuống. Trừng nhân Tiết Bát và Thốc đầu ưng thì không ra tay.
Tôn Chính Lễ cầm đao ra khỏi phòng vọt lên nóc nhà, trong này Lưu Thái Bảo lấy thuốc rịt vết thương cho Lương Thất, nhìn Thái Tương Muội vợ y, lại không kìm được chau mày, tự nhủ:
Thật chẳng ra sao! Mình mời bạn bè tới có lẽ là vô dụng, trừ hai vợ chồng mình và Ngũ trảo ưng, ba người mới có thể đối phó với một tên gian tặc. May là hôm nay chỉ Bích nhãn hồ ly tới, nếu đồ đệ của y thị tới nữa, lại có thanh bảo kiếm chém gang chặt sách thì chẳng cũng hỏng bét sao? Mặt mũi ủ ê quay đầu sang Thốc đầu ưng nói:
“Ngươi đi gọi người của quan sảnh tới đi! Nếu y chết rồi mới báo quan thì muộn mất !”. Thốc đầu ưng lại lắc lắc cái đầu trọc, ngoác miệng ra nói:
“Tôi không đi, tôi phải giữ cái đầu trọc này cho người ta chúc tết chứ”.
Thái Tương Muội liền giẫm chân nói:
“Ta đi!”. Lưu Thái Bảo cản lại nói:
“Cô đi không bằng ta đi!”, y đang định đi thì Tôn Chính Lễ bước vào hỏi “Chuyện gì?”. Lưu Thái Bảo nói:
“Chuyện này phải báo quan, nếu Lương Thất chết cũng là một vụ án mạng, họ sợ Bích nhãn hồ ly, đều không dám ra phố, tôi đành đi một chuyến, tìm quan nhân tới!”. Tôn Chính Lễ nói:
“Ta đi cho, các ngươi coi nhà”, nói xong ra khỏi phòng, vợ chồng Lưu Thái Bảo cùng nói:
“Tôn đại ca phải cẩn thận!”. Tôn Chính Lễ hậm hực nói:
“Ta không sợ!”. Y không mở cửa mà phi thân lên tường, sau đó vọt ra ngoài. Lưu Thái Bảo không an tâm cũng cầm đao bước ra, nhưng nghe bên ngoài vù vù mấy tiếng và tiếng Tôn Chính Lễ chửi:
“Gian tặc giỏi lắm!”. Lưu Thái Bảo kinh hãi la lên:
“Đừng!”, rồi nhảy lên tường, bên ngoài có một người cùng nhảy lên. Lưu Thái Bảo sợ hãi kêu ối chao một tiếng ngã xuống, gian tặc lại vung đao nhảy xuống, một đạo hàn quang chém vào Lưu Thái Bảo, hung hãn nói:
“Ta muốn cái mạng của ngươi!”. Lưu Thái Bảo lăn dưới đất tránh nhát đao, vung đao quét ngang vào chân gian tặc. Gian tặc né tránh rồi khom người vung đao bổ xuống, Lưu Thái Bảo lại mau lẹ lăn ra tránh né. Gian tặc đuổi theo, lúc ấy bỗng phụp một tiếng, lưng y thị đã bị trúng phi tiêu. Thái Tương Muội vung thương xông vào, Bích nhãn hồ ly xoay người vung đao đỡ, Lưu Thái Bảo từ phía sau lăn tới lại chém vào chân y thị, gian tặc tức giận, một thanh đao trước sau bay lượn.
Lúc ấy mấy người trong phòng cùng lớn tiếng quát:
“Bắt gian tặc!”. Thốc đầu ưng cũng vớ lấy chiếc thanh la mãi võ của Thái Tương Muội keng keng keng khua loạn lên. Tôn Chính Lễ ở bên ngoài lại leo lên tường, tuy y đã bị thương nhưng vẫn dũng mãnh vung đao xông lên. Bích nhãn hồ ly liền tung người nhảy lên nóc nhà. Tôn Chính Lễ nói “Đuổi theo!”, nhưng y dĩ nhiên cũng không dám nhảy lên.
Thái Tương Muội phóng một mũi phi tiêu, nhưng bị y thị dùng đao gạt rơi xuống. Gian tặc Bích nhãn hồ ly nằm sấp ở hiên nhà phía sau, hì hì cười nhạt nói:
“Lưu Thái Bảo, hôm nay tha ngươi lần nữa, về sau nếu ngươi còn dám coi thường ta, thì ta ...”. Lưu Thái Bảo chửi:
“Gian tặc bà nương người lăn xuống đây, không cần người that a, Lưu Thái Bảo gia ta hôm nay liều mạng với ngươi!”. Trên nóc một viên ngói bay xuống, Lưu Thái Bảo vội né tránh.
Tôn Chính Lễ tức giận chửi the thé. Bọn Lý Thành, Bành Cửu, Tiết Bát đều cầm cương đao xông ra. Thái Tương Muội giật thanh đao trong tay Lý Thành tức giận giẫm chân phi thân lên nóc nhà. Lưu Thái Bảo cũng vọt lên theo nhưng Bích nhãn hồ ly đã chạy mất. Vợ chồng họ trên nóc nhà, bọn Tôn Chính Lễ thì ở trong viện đều ngoác miệng chửi, nhưng chửi suốt vẫn không có ai đáp trả tiếng nào, vợ chồng Lưu Thái Bảo đành nhảy xuống.
Lúc này Thốc đầu ưng ở trong phòng khua thanh la, Lưu Thái Bảo bèn quát:
“Đừng khua nữa!”, người trong phòng lại không nghe thấy, tiếng thanh la vẫn keng keng keng. Lưu Thái Bảo nổi nóng đi vào phòng nhưng không thấy ai, cúi đầu mới nhìn thấy người khua thanh la đang ngồi xổm dưới bàn Lưu Thái Bảo đá Thốc đầu ưng một đá rồi xua tay, Thốc đầu ưng mới không khua nữa, thò đầu ra hỏi:
“Gian tặc đi chưa?”. Lưu Thái Bảo cũng không nói.
Thái Tương Muội và Lý Thành dìu Tôn Chính Lễ vào phòng. Tôn Chính Lễ vẫn tức tối chửi to, lưng y bị trúng một đao, tuy vết thương không lớn nhưng máu tuôn như suối, cong người nằm trên giường, xê dịch không được. Mọi người đều chau mày ngẩn ra, Thái Tương Muội lại rất đắc ý nói:
“Vừa rồi ta phóng một mũi phi tiêu nhất định là đánh trúng gian tặc, nếu không thì y thị còn chưa chịu đi đâu!”.
Lưu Thái Bảo xua tay, chau mày nói:
“Một mũi phi tiêu cũng không giết được y thị, khi nào vết thương lành y thị vẫn tìm tới, tóm lại đó không phải là biện pháp lâu dài, chúng ta phải nghĩ ra kế sách vạn toàn khác!”. Tôn Chính Lễ nghiến răng nói:
“Ngày mai ta đi cáo sớ dâng lên vua, ta tố cáo trong nhà Ngọc Đề đốc dung túng gian tặc!”. Lưu Thái Bảo lắc đầu thở dài nói:
“Không có chứng cứ chuẩn xác, lại nhận không rõ tướng mạo của gian tặc, cho dù dâng sớ lên vua chúng ta cũng không chiếm được chút lợi thế nào!”, rồi thở dài một tiếng. Lúc này Thốc đầu ưng từ dưới gầm bàn chui ra, hỏi:
“Nên báo quan hay không?”. Lưu Thái Bảo cũng không để ý tới y, tới trước giường hỏi Tôn Chính Lễ:
“Tôn đại ca, đại ca thấy thế nào?”. Mồ hôi trên trán Tôn Chính Lễ rơi xuống như hạt đậu vàng to, y nghiến răng nói:
“Không đáng gì! Nào! Bôi thuốc thêm cho ta, tối ma ta còn tới canh đêm cho ngươi”. Lúc ấy Lương Thất bên cạnh càng rên to, vợ chồng Lưu Thái Bảo chia ra rịt thuốc cho hai người bị thương.
Giây lát Đắc Lộc cũng tới hỏi han, Lưu Thái Bảo kể lại chuyện mới rồi, Đắc Lộc vừa lo sợ vừa phiền não, chủ trương đi báo quan.
Lưu Thái Bảo cười nhạt, nói:
“Vừa rồi ta cũng định đi tìm quan nhân, nhưng bây giờ ta nghĩ có tìm cũng vô dụng. Gian tặc ẩn náu trong nhà của Ngọc Đề đốc như vậy, ta không tin y không biết. Biết đâu Bích nhãn hồ ly chính là phu nhân của Chính đường!”. Đắc Lộc nói:
“Ngươi đừng nói bừa! Phu nhân của Ngọc Chính đường là tiểu thư của Đại học sĩ đấy!”. Lưu Thái Bảo lại cười nhạt nói:
“Tiểu thư à? Tiểu thư cũng không tin được!”.
Đắc Lộc ngẩn ra một chốc rồi trở vào viện trong. Người nhà Đắc Lộc ở viện trong đều run sợ, cũng ngủ không yên. Viện ngoài ai cũng cúi đầu chán nản, không bao lâu thì trời sáng. Lưu Thái Bảo đi thuê hai cỗ xe lừa, bảo bọn Lý Thành, Bành Cửu đưa Tôn Chính Lễ và Lương Thất về tiêu điếm của từng người. Thốc đầu ưng cũng đi, bản thân y thì vô cùng phiền muộn, vào trong ngủ vùi.
Hôm đó Lưu Thái Bảo suốt ngày không ra cửa, sau bữa cơm chiều thì Thần thương Dương Kiện Đường tới. Bọn Tiết Bát, Bành Cửu, Lý Thành, Thốc đầu ưng đều không dám tới nữa. Dương Kiện Đường là người bình tĩnh, can đảm có khí độ, võ nghệ còn cao hơn Tôn Chính Lễ nên Lưu Thái Bảo an tâm hơn, nhưng suốt đêm vẫn cẩn thận đề phòng, binh khí không rời khỏi tay. Thái Tương Muội còn chuẩn bị mấy ngọn phi tiêu nhưng chưa xảy ra chuyện gì. Lưu Thái Bảo cũng tin hôm qua Bích nhãn hồ ly bị trúng phi tiêu, vết thương nhất định không nhẹ.
Hôm sau y đi tìm Thốc đầu ưng, bảo Thốc đầu ưng đi tìm cách thám thính xem trong Ngọc phủ có ai bị thương hoặc bỗng nhiên bị bệnh không. Buổi tối Thốc đầu ưng tới nói Ngọc phủ canh phòng rất nghiêm, không cho tôi tớ tùy tiện ra vào, trong cổng lớn đó xét cho cùng có xảy ra chuyện gì thì người ngoài không sao biết được. Lưu Thái Bảo đành để bụng trăm mối ngờ vực. Y thầm rủa Bích nhãn hồ ly vì một mũi tiêu đó mà chết mới hay.
Một ngày rồi sáu bảy ngày, gian tặc vẫn chưa trở lại quấy nhiễu, Dương Kiện Đường cũng mệt mỏi vì hàng ngày cứ phải đi từ Nam thành qua Bắc thành. Lúc bấy giờ “cửa ải” ngày giáp tết đã gần, mọi người đua nhau mua mì mua thịt, mượn nợ trả nợ. Nhà Đắc Lộc ở viện trong càng vui vẻ, tất cả món ăn ngày tết đều tự tay nấu nướng. Lưu Thái Bảo thì suốt ngày không vui, chỉ nghĩ tới chuyện bắt gian tặc phòng gian tặc. Thái Tương Muội bảo y sắm tết, y đều xua tay nói “Vội gì? Cứ không làm lỡ việc ăn tết của cô là được rồi!”. Y tuy không hề nói “Năm nay không qua nổi”, nhưng ngày hai mươi ba cúng ông Táo ngay một đĩa kẹo y cũng không mua. Buổi tối, Thái Tương Muội nghe trong nhà người khác đốt pháo rất buồn, mới thắp đèn lên, trải chăn nệm xong ngủ một mình.
Lưu Thái Bảo đóng cửa phòng, tay cầm thanh đao, ngồi ở đầu giường, vừa an ủi vợ, vừa thở dài nói:
“Cô cũng thật tính con nít. Ôi! Cô thấy ta còn lòng dạ nào ăn tết chứ? Trước đây ta chỉ tâm cao khí ngạo, tự thấy là không bỏ được.
Nguyên ta tới Bắc Kinh chính là để tìm Lý Mộ Bạch nổi tiếng giang hồ, nhưng bây giờ lại để một Bích nhãn hồ ly và một tiểu hồ ly làm cho ra nông nỗi này.
Ta ra cửa gặp ai cũng thấy mất mặt, còn ăn tết được sao?”. Thái Tương Muội nói:
“Ngươi nhất định đi thì chúng ta mỗi người một thanh đao xông vào Ngọc phủ bắt gian tặc!”. Lưu Thái Bảo nói:
“Ấy! Như thế cũng vô dụng, có gặp Bích nhãn hồ ly và đồ đệ của thị, chúng ta cũng không dám nhận, còn khiến Ngọc Chính đường bắt xử chúng ta với tội danh cầm đao xông vào phủ y. Ngọc Chính đường trong lòng đang hậm hực hai chúng ta!”.
Thái Tương Muội cười nhạt nói:
“Hừ! Hai chúng ta ư? Ngươi nói nghe thân thiết quá đấy! Nhưng đã hết ngày rồi, hôm nay cả cúng ông Táo cũng không, khiến người ta nhìn vào, chúng ta có giống người ta không? Thật là! Ta sống với ngươi còn không bằng lúc sống với cha ta!”, nói xong nàng ứa nước mắt.
Lưu Thái Bảo lau nước mắt cho vợ, cười nói:
“Cô đừng buồn, chỉ cần bắt được Bích nhãn hồ ly, tìm được bảo kiếm về, lúc ấy chúng ta ngày ngày ăn tết, ngày ngày ăn sủi cảo”. Thái Tương Muội bỉu môi nói:
“Hừ! Bằng vào ngươi ấy à, thì suốt đời cũng không bắt được Bích nhãn hồ ly, lại muốn tìm bảo kiếm về hả?
Nằm mộng thôi!”. Lưu Thái Bảo nói:
“Hừ! Vợ ta chưa gì đã coi thường ta, Nhất đóa liên hoa ta còn coi là nam tử hán đại trượng phu gì nữa. Được rồi! Cô nói thế thì nếu gian tặc lại tới cô đừng ra tay, xem một mình ta ...”.
Đang nói chợt nghe ngoài cửa có tiếng cộc cộc cộc liên tiếp, tiếng gõ tựa hồ rất vội, Lưu Thái Bảo giật nảy mình! Thái Tương Muội vội đẩy y ra, kinh hãi nói “Nghe! ....” Lưu Thái Bảo hơi cười nhạt đứng dậy, cầm đao mở cửa phòng ngang nhiên đi ra, cao giọng hỏi “Tìm ai?”.
Trong này Thái Tương Muội cũng vội tung chăn ngồi dậy, vội vã mang hài, vớ lấy đao, tìm phi tiêu. Lúc ấy lại nghe cổng ngoài mở ra, có tiếng Dương Kiện Đường và tiếng chồng mời người vào phòng. Thái Tương Muội vội đặt đao xuống, tiện tay thắp đèn, lại thấy cửa phòng vừa mở ra, người đầu tiên vào là một phụ nữ. Người này chải một bím tóc, hiển nhiên chưa có chồng, tuổi cũng khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, vóc người vừa tầm, rất xinh đẹp, mắt linh hoạt mà có thần, mặt hơi gầy mang vẻ phong trần, khoác một cái áo khoác bông bằng lụa xanh.
Vào theo sau là Dương Kiện Đường và Lưu Thái Bảo. Lưu Thái Bảo không những mặt mày tươi rói mà còn có chút hoảng sợ luống cuống, nhìn vợ nói “Nhìn đây! Đây là Du đại thư!”. Thái Tương Muội nhất thời nghĩ không ra đây là ai, chỉ đứng ngay ngắn, hai tay khoanh trước ngực vái một vái. Vị Dụ cô nương này cũng mỉm cười đáp lễ. Lưu Thái Bảo cung kính mời ngồi, rồi vội vàng nhóm bếp, bảo Tương Muội pha trà.
Thái Tương Muội sửng sốt, thấy Du cô nương ngồi xuống mép ghế, mặt hơi cười cười. Thái Tương Muội đem trà tới, Du cô nương dịu dàng nói:
“Không cần khách khí!”. Thái Tương Muội đứng bên bàn, nhờ ánh đèn nhìn vào mặt vị cô nương này thì thấy ngay cả bông tai nàng cũng không đeo. Lại cúi đầu nhìn lén, thấy chân to hơn chân mình, mang hài vải đen. Lúc ấy Dương Kiện Đường ngồi đối diện với Du cô nương cười nói:
“Hay rồi! Tối nay ta cũng mong sư đồ Bích nhãn hồ ly tới để chúng vấp phải tường!”. Lưu Thái Bảo nói “Chuyện đó cần gì nói nữa! Nếu Bích nhãn hồ ly tới nhất định sẽ không chạy thoát. Võ nghệ của cô nương cao cường, thiên hạ đều biết. Ai không biết Du cô nương huyện Cự Lộc giết chết Miêu Chấn Sơn, đánh bại Trương Ngọc Cần? Huống hồ ba năm nay lại học được phép điểm huyệt nữa !”.
Thái Tương Muội giật mình, nàng nhớ không ra, thì ra vị khách không mời mà đến này chính là hiệp nữ Du Tú Liên danh tiếng lẫy lừng, lập tức cười nói “Du đại thư, hai năm trước ở huyện Cam Túc tôi đã nghe nhiều người nói về đại thư, tôi rất muốn gặp đại thư ! Đại thư tới đây lúc nào?”. Du Tú Liên mỉm cười nói:
“Chiều nay ta mới tới, ta tới lần này chủ yếu thăm Đức Ngũ ca, Đức Ngũ tẩu và hai đứa con họ là đồ đệ của ta, nàng dâu Dương Lệ Phương và ta cũng có biết nhau. Ta muốn vốn ở lại hai ngày thì đi, phải về quê ăn tết, nhưng nghe Đức Ngũ ca nói các ngươi bị Bích nhãn hồ ly ức hiếp. Ta nghe thế rất tức giận, trong thành Bắc Kinh sao có thể cho phép gian tặc hoành hành như vậy, vì vậy ta cho người mời Dương đại ca, Dương đại ca dẫn ta tới tìm các ngươi. Các ngươi an tâm, chỉ cần gian tặc hôm nay có thể tới, ta tuyệt không để cho thị chạy thoát!”. Cô nương này xưa nay nói năng chậm rãi, dịu dàng, nhưng nói chưa hết câu, thanh âm nàng rất trầm trọng có khí lực, hơn nữa trong mắt còn hiện ra phong thái dũng mãnh.
Lưu Thái Bảo lúc ấy rất cao hứng, rất khúm núm, nhưng hôm nay y và Du Tú Liên gặp mặt lần đầu tiên, có rất nhiều điều y không dám hỏi, cũng không dám nói, chỉ đem tình hình Bích nhãn hồ ly và tiểu hồ ly kể chi tiết lại một lượt.
Du Tú Liên không hề ngạc nhiên, chỉ nói:
“Không cần vội, đêm nay nếu chúng không tới quấy rối, ngày mai ngươi tìm cách khích thị tới, đến lúc đó ta tự có cách. Nhưng lần này ta tới Bắc Kinh chỉ ở ba bốn ngày, còn phải quay về gấp, ta không muốn người ngoài đều biết ta tới, ngươi không nên nói ra ngoài mới được!”.
Lưu Thái Bảo gật đầu lia lịa nói:
“Chuyện đó đương nhiên, nếu bọn ta nói Du cô nương tới giúp đỡ thì thầy trò Bích nhãn hồ ly nhất định hoảng sợ bỏ chạy, bảo kiếm càng không có cách truy hồi lại”. Du Tú Liên gật đầu, Dương Kiện Đường bèn bảo Lưu Thái Bảo đi cùng y vào phòng phía nam. Trong phòng phía Bắc này chỉ còn Du Tú Liên và Tương Muội. Tương Muội gấp chăn nệm lại, Du Tú Liên đứng dậy, cởi chiếc áo khoác lụa xanh ra. Nàng chỉ mặt bên trong bộ quần áo ngắn bằng vải xanh, treo bao đao lên, tháo vỏ đao xuống để lên bàn. Thái Tương Muội thấy một đôi song đao, chuôi đao buộc tua lụa xanh rất dài. Nàng cười cười bước tới sờ sờ chuôi đao hỏi “Đây là binh khí của Du đại thư à?”.
Du Tú Liên khẽ gật đầu, Tương Muội cầm đao rút ra khỏi vỏ một nửa, chỉ thấy hàn quang chói mắt, thầm nhủ không biết bao nhiêu đạo tặc hung dữ đã chết dưới đôi đao này, bèn buột miệng nói:
“Đúng là đao tốt!” ánh mắt thoáng long lanh, hâm mộ nhìn Du Tú Liên, lại hỏi:
“Nghe nói có vị Lý Mộ Bạch, là ...”. Du Tú Liên thản nhiên nói “Y là ân huynh của ta”. Thái Tương Muội gật đầu, thầm nói:
“May là mình không nói sai!”.
Du Tú Liên kéo tay Thái Tương Muội, cười hỏi “Nghe nói võ nghệ của ngươi cũng rất giỏi ? Còn biết phóng phi tiêu, biết đi dây nữa?”. Thái Tương Muội đỏ mặt, nói “Võ nghệ của tôi còn kém đại thư xa! Đại thư đừng khen làm tôi thẹn chết mất. Đại thư luyện là công phu đích thực của phái Võ Đang, chúng tôi luyện lại là trò mãi võ trên giang hồ!”. Du Tú Liên vỗ vai Thái Tương Muội nói “Sao ngươi khách khí thế?”. Thái Tương Muội cười cười nói:
“Trước đây tôi từng nghe người ta nói về oai danh đại thư, tôi cho rằng đại thư chắc vóc dáng to cao, mặt đen như Ngũ trảo ưng Tôn đại ca vậy, bây giờ vừa nhìn ...
dáng người đại thư thật xinh đẹp!”. Du Tú Liên không nói gì, Tương Muội lại nói “Trong Ngọc phủ có một vị tiểu thư, tướng mạo cũng rất xinh đẹp. Nguyên tôi muốn trà trộn vào Ngọc phủ làm a hoàn cho vị tiểu thư đó để tiện điều tra gian tặc đang ẩn náu trong phủ mà không được. Vị tiểu thư đó cùng đại phu nhân, thiếu phu nhân nhà họ Đức đều rất thân thiết, họ thường qua lại với nhau, sắp tới đại thư ở nhà họ Đức nhất định có thể gặp cô ta. Tướng mạo cô ta thật xinh đẹp, tôi rất thích cô ta, nhưng cô ta không giống đại thư, đại thư có phong thái anh hung”.
Du Tú Liên lắc đầu nói:
“Họ là tiểu thư nhà giàu thì phải xinh đẹp, sau lưng tiểu thư ắt có a hoàn theo hầu, giả như a hoàn đều đẹp mà tiểu thư xấu xí, thì nhất định khiến người khác cười cho. Ngươi cũng rất đẹp, nếu ngươi không đẹp, người ta sẽ nói ngươi là cô vợ xấu xí. Ta thì không thể so sánh với các ngươi, ta lúc mười sáu tuổi đã phiêu bạt giang hồ, đến nay đã sáu bảy năm rồi, bất luận ta đi đến đâu cũng chỉ một thân một mình. Nhưng một phụ nữ ở bên ngoài thật không dễ, vào nhà trọ không tiện, ta chỉ hận vóc dáng ta rất không hùng tráng, ta hận ta sinh ra là con gái!”. Lúc Du Tú Liên nói, tựa hồ có chút xúc động, nhưng trên mặt tuyệt không có vẻ gì đau xót. Nàng cùng Thái Tương Muội trò chuyện, không biết đã không còn sớm nữa, ánh đèn trong phòng phía nam cũng chưa tắt, Lưu Thái Bảo và biểu huynh Dương Kiện Đường của y như cũng càng nói càng nhiều lời.
Đêm ấy không có chuyện gì xảy ra, hôm sau Dương Kiện Đường đã đi, Du Tú Liên thuê một cỗ xa quay về nhà họ Đức ở Đông Tây bài lâu tại Tam điều Hồ đông. Thái Tương Muội yên tâm ngủ buổi sáng. Lưu Thái Bảo lại tới Tây Đại Viện tìm Thốc đầu ưng. Mấy ngày nay Lưu Thái Bảo cửa cũng không mở, không có tinh thần gì, giống như một đóa hoa sen thiếu nước sắp héo. Hôm nay lại như gặp được mưa rào, vẻ mặt y đặc biệt tươi tắn, mặt mày rạng rỡ, vào quán trà Tây Đại Viện gặp Thốc đầu ưng, hỏi câu đầu tiên:
“Lão Thốc! Có tin tức gì không?”. Thốc đầu ưng lắc cái đầu trọc nói:
“Một chút gì cũng không có! Hôm qua cúng ông Táo xong tôi còn tới Cổ Lâu Tây lòng vòng, thấy cổng lớn của Ngọc phủ đóng chặt, ngay chút mùi của hồ ly cũng không ngửi thấy. Theo tôi thì huynh đoán sai rồi, hay hồ ly là ở chỗ khác, tuyệt không phải là ở Ngọc phủ”.
Lưu Thái Bảo ngoác miệng cười, lấy bình thuốc của Thốc đầu ưng quệt lên mũi một cái, nắm chặt tay khẽ nói “Nói cho người tin chắc nhé. Lưu Thái Bảo ta xem chừng sắp lập được đại công, trong một hai ngày nữa chắc chắn tóm được hồ ly, thu hồi bảo kiếm!”. Thốc đầu ưng cười cười, Lưu Thái Bảo nói “Không phải khoác lác đâu. Hiện ta được giúp sức thêm, có người giúp ta!”. Thốc đầu ưng vừa cười nói “Đại thư vợ huynh chỉ có thể giúp huynh làm giày cho huynh”. Lưu Thái Bảo nói “Ngươi tin hay không tin, bây giờ ngươi tới nhà ta, ta nhờ ngươi chút việc”. Thốc đầu ưng hỏi “Chuyện gì vậy?”. Lưu Thái Bảo nói “Ngươi đừng hỏi trước!”.
Y kéo Thốc đầu ưng đi, về tới nhà, cửa phòng phía bắc vẫn đóng, Tương Muội vẫn chưa ngủ dậy, Lưu Thái Bảo bảo Thốc đầu ưng vào phòng phía nam đợi. Y vào viện trong đằng hắng một tiếng hỏi “Đắc Lộc đại ca dậy chưa?”. Đắc Lộc đang rửa mặt, nghe tiếng Lưu Thái Bảo bèn đẩy cửa ra nói “Mời vào !”.
Hôm nay vẻ mặt của Đắc Lộc đặc biệt hiền hòa, Lưu Thái Bảo chắp tay nói “Ta không vào đâu! Đại ca cho ta mượn nghiên bút giấy mực với! Ta nghèo quá, đành vay lãi cao trả dồn, phải viết một tờ văn tự”. Đắc Lộc cầm bút mực ra, lại cho hai tờ giấy bản rất dày. Lưu Thái Bảo cầm lấy định đi, Đắc Lộc lại gọi y đứng lại, cười hỏi “Ngươi biết Du Tú Liên tới chưa ?”. Lưu Thái Bảo lắc đầu nói “Ta không biết”. Đắc Lộc nói “Hôm qua ta nghe tôi tớ nhà họ Đức nói Du Tú Liên đã tới Bắc Kinh, ở trong nhà họ Đức, còn chải bím tóc, đại khái cô ta chưa lấy Lý Mộ Bạch”. Lưu Thái Bảo nói “Lo chuyện người ta!”. Đắc Lộc nói “Du Tú Liên chuyên hành hiệp trượng nghĩa, thấy việc bất bằng chẳng tha, ngươi nên tới nhà Đức Khiếu Phong tìm cách cầu xin cô ta bắt gian tặc giúp ngươi”. Lưu Thái Bảo cười nói “Lộc đại ca quá xem thường huynh đệ rồi! Tự ta dây vào gian tặc, tự ta phải tìm cách bắt, chứ nhờ vả đàn bà thì nhụt hết chí khí !”, nói xong cười quay đi. Y ra phòng phía nam viện ngoài, đặt bút mực giấy nghiên lên bàn, kéo tay Thốc đầu ưng nói “Nhờ ngươi vẽ cho ta một tờ, phải vẽ mụ hầu bó chân, quan trọng là cái đuôi hồ ly”. Thốc đầu ưng bực bội nói “Tôi đâu có biết vẽ? Vẽ rùa còn có thể, mụ hầu tôi không biết vẽ”. Lưu Thái Bảo giơ nắm đấm lên kề sát đầu Thốc đầu ưng nói “Nếu ngươi không vẽ ta sẽ đánh ngươi, vẽ mau! Vẽ mụ hầu trước, theo tướng mạo vợ ngươi vẽ ra là được”.
Thốc đầu ưng không còn cách nào khác, vừa cười vừa tức, đành dùng năm đầu ngón tay cầm bút, mất cả nửa ngày mới vẽ xong một mụ hầu, đầu to, chân ngắn, hai chân to nhỏ giang ra, trên mặt là năm chấm đen kể như mũi mắt miệng. Lưu Thái Bảo vẽ bên chân mụ hầu thêm một cái đuôi hồ ly, giống như một cây chổi, rồi vẽ ở dưới một con hồ ly nhỏ, kỳ thực không giống hồ ly chút nào, cũng không giống mèo, là “tứ bất tượng”. Lưu Thái Bảo cầm tay Thốc đầu ưng, trên chỗ giấy trống lại viết tám chữ to “Bích nhãn hồ ly sắp phải chịu chết”, kế nói “Được rồi, làm phiền ngươi quá!”. Thốc đầu ưng nhìn mụ hầu mà y vẽ lại không nhịn được cười nói “Lão ca! Huynh lại nghĩ ra trò gì vậy?”. Lưu Thái Bảo cười nói “Ngươi đừng hỏi nhiều, nội trong ba ngày, ta sẽ lấy sủi cảo nhân thịt hồ ly mời ngươi ăn, cho ngươi một tấm da hồ ly, ngươi cầm về cho vợ ngươi làm nón đội cho êm tai. Hơn nữa ta phải khiến ngươi được mở to mắt, xem thanh bảo kiếm chém gang chặt sắt đó!”, nói xong đẩy Thốc đầu ưng đi.
Buổi chiều, Lưu Thái Bảo rất thoải mái ngủ một giấc ngon lành, ăn cơm tối xong, thời gian không còn nhiều, Du Tú Liên sắp tới rồi. Lưu Thái Bảo bảo vợ lấy một mũi cương tiêu, dùng tờ giấy vẽ mụ hầu và tám chữ “Bích nhãn hồ ly sắp phải chịu chết” gói lại đi ra khỏi cổng. Lang thang trên phố suốt nửa ngày, mới tới trước cổng Ngọc phủ. Lúc bấy giờ trời chưa tới canh hai, nhưng cổng lớn Ngọc phủ dĩ nhiên đã đóng rồi. Trên gò cao không có một người nào, trời đã tối đen, gió rất lớn. Lưu Thái Bảo cởi giày giấu trong người, lại móc mũi cương tiêu gói trong tờ giấy vẽ chửi người ra, lấy hết can đảm, phi thân lên nóc phủ vứt vào giữa sân. Y nhảy ngay xuống, ngay cả giày cũng không mang vào, quay người bỏ chạy, nghe có tiếng thanh la vang lên phía sau. Quay về nhà, một câu cũng không nói, tinh thần rất căng thẳng, liệu đoán Bích nhãn hồ ly không tới không được. Nhưng mãi đến sáng vẫn không có động tĩnh gì.
Qua ngày thứ ba Lưu Thái Bảo tới các quán trà khắp thành Tây Nam Bắc để rêu rao, nói trong vòng ba ngày nhất định sẽ bắt được Bích nhãn hồ ly. Đồng thời y cũng nghe có người bí mật nói “Tối qua Ngọc phủ lại xảy ra chuyện ...”.
Lưu Thái Bảo cũng không dám nghe, bèn chuồn đi. Cả ngày y chưa về nhà, mãi đến canh hai mới quay về. Vừa vào thấy Du Tú Liên đã tới, vợ y đang tiếp chuyện. Thái Tương Muội vừa thấy Lưu Thái Bảo thì nói “Ấy! Ngươi về rồi!
Hôm nay có hai viên sai quan tới gọi ngươi!”. Lưu Thái Bảo gật đầu nói “Ta biết, đó là người của nha môn Đề đốc tới! Ngày mai nếu họ lại tới, thì nói mùng một ta sẽ đi chúc tết họ”. Rồi quay qua Du Tú Liên nói “Đại thư! Tối nay gian tặc nhất định tói, đại thư đề phòng một chút!”. Du Tú Liên nói “Ta mong y thị đến bây giờ, mau giải quyết xong chuyện các ngươi, ta còn phải về nhà ngay”.
Lưu Thái Bảo bảo vợ đổi cho Du Tú Liên chén trà nóng, y cầm một thanh đao cho vào túi Bách bảo nang, đi vào phòng phía nam. Lúc chưa vào phòng, đánh lửa sáng lên trước, đao trước người sau, tới trong phòng, nhìn bốn phía không có ai, y mới đóng cửa, thổi tắt lửa, nằm trên giường. Lúc này ngoài cửa sổ trời tối mịt mùng. Gió lạnh thổi vù vù, chỗ này dựa sát tường thành, ngay cả tiếng báo canh cũng không dễ nghe thấy, cũng không biết là đang lúc nào. Ánh đèn trong phòng phía bắc tỏa sáng, lửa cũng rất mạnh, Thái Tương Muội và Du Tú Liên nói chuyện phiếm rất hợp nhau, quên cả mệt mỏi buồn ngủ. Du Tú Liên rất thích Tương Muội hoạt bát tự nhiên, cũng cười nói “Tiếc là ngươi đã có chồng, nếu không chúng ta làm bạn với nhau thì hay biết mấy! Ta có thể dẫn ngươi tới rất nhiều nơi”, chợt phụt một tiếng thổi tắt đèn, Thái Tương Muội giật mình thì thấy Du Tú Liên đã đứng dậy, nhẹ nhàng rút song đao ra. Thái Tương Muội cũng vội rút đao ra tay và cầm một ngọn phi tiêu, Du Tú Liên nhìn nàng lắc đầu. Ngoài cửa sổ chỉ có tiếng gió, tuyệt không có thanh âm nào nữa. Du Tú Liên nhẹ nhàng mở cửa ra, vừa vọt ra khỏi phòng, tiếp đó liền nhảy lên nóc phòng phía bắc.
Trên nóc phòng có một gian tặc vung đao chém nàng, đao ở tay trái Du Tú Liên chém mạnh tới trước, vù một tiếng, đao ở tay phải nàng lại rít gió chém tới. Gian tặc không đỡ, chạy mau ra ngoài tường, hai chân của thị vừa chạm đất, Du Tú Liên đã đuổi tới. Gian tặc thấy ánh đao lấp lóe trước mắt liền hoành đao đón đỡ, không ngờ thanh đao trong tay kia của Du Tú Liên lại đồng thời chém tới trúng cổ tay trái thị, gian tặc ái chà một tiếng quay người bỏ chạy, Tú Liên đuổi theo. Hai chân gian tặc cực nhanh, lại thêm bị thương phải chạy thoát thân, quả thật như bay. Du Tú Liên phía sau đuổi riết không bỏ, men theo tường thành thẳng về phía tây, chạy bốn năm dặm chợt quay qua hướng nam.
Lúc ấy Du Tú Liên thấy phải đuổi nhanh hơn, cách gian tặc không quá sáu bảy bước, chợt gian tặc xoay người, tay phải phóng thanh đao vào Tú Liên, Tú Liên tránh qua một bên, gian tặc lại quay đầu ra sức chạy, Tú Liên lại đuổi theo, đuổi tới đường lớn phía tây Cổ Lâu. Gian tặc chạy lên một tòa nhà trên gò cao, Tú Liên đuổi lên, gian tặc liền vọt lên phòng một trạch viện lớn. Du Tú Liên cũng vọt lên, từ sau chém tới một đao, gian tặc la thảm một tiếng ngã lăn xuống đất. Du Tú Liên cũng nhảy xuống thì thấy là một hoa viên. Gian tặc đang lăn lộn dưới đất, Tú Liên vội sấn tới vung đao định kết thúc tính mạng gian tặc.
Lúc này chợt thấy có một bóng đen mảnh mai xông tới, kiếm quang trong tay lóe lên phóng tới Tú Liên, Tú Liên vung đao đỡ, choang một tiếng, thanh đao trong tay bị bảo kiếm của đối phương chém đứt một đoạn, Du Tú Liên nói “A! Ngươi chính là tên trộm kiếm!”. Nàng không lùi lại, ném chuôi đao trong tay phải, đổi đao tay trái qua tay phải, vù vù vù chém liền mấy nhát, đồng thời nghiêng người tránh kiếm. Đối phương cũng rung kiếm quang, đánh nhau hơn mười hiệp bất phân thắng bại.
Lúc bấy giờ trước viện đã khua thanh la keng keng, người sử kiếm vung kiếm chém mạnh vào Tú Liên, Tú Liên chụp cổ tay phải thị, đối phương cũng đồng thời cố nắm tay Du Tú Liên. Nhưng Du Tú Liên giật mình, vì thấy cổ tay của người này rất mềm mại, hơn nữa còn có một cái vòng rất cứng, dường như là một cái vòng ngọc. Người này mặc áo xanh, nửa khuôn mặt cũng che vải the đen, Tú Liên nhấc mũi chân điểm vào bụng dưới đối phương, đối phương dùng chân đạp ra, cũng là bàn chân to.
Lúc ấy trước viện đã có tiếng người ầm ĩ, thanh la khua loạn lên, người kia vội giật tay ra, Tú Liên giữ không chắc bèn buông tay ra, đồng thời cũng rút đao vừa xông tới vừa chém. Người kia múa kiếm đón đỡ ba bốn hiệp rồi xoay lưng bỏ chạy, Tú Liên đuổi mau theo, người đó đánh hờ một chiêu rồi lẻn vào căn phòng sau cửa sổ. Lúc ấy ánh đèn đã soi tới hoa viên, Tú Liên bèn phi thân lên nóc phòng, men phòng chạy đi, chỉ thấy phía dưới có khoảng hai mươi người đều cầm đèn lồng, xách đao gậy ùa vào hoa viên.
Du Tú Liên trên nóc phòng chạy đi, chạy rất nhanh từ đại trạch viện này qua tới nóc các nhà lân cận, đi rất xa mới nhảy xuống. Đây là một con hẻm nhỏ tối tăm, xuyên qua hai con hẻm liền thấy tường thành sừng sững, đi về phía đông tường thành, lúc này trong tay nàng chỉ còn lại một thanh đao.
Nhưng vì đôi song đao này là cha nàng năm xưa còn sống đã đặt mua cho nàng, nay bị chặt đứt một thanh, nàng không khỏi có chút đau lòng. Nàng biết thanh bảo kiếm chém gãy cương đao của mình chính là thanh kiếm ba năm trước đây Lý Mộ Bạch đoạt được từ tay Liễu Kiến Tài rồi tặng cho Thiết tiểu Bối lặc. Nhưng người sử dụng kiếm vừa rồi lại rất đáng nghi, kiếm pháp của người đó khá tinh thục, kiếm pháp có mấy chỗ giống như Lý Mộ Bạch từng sử dụng qua, đặc biệt cổ tay và cái vòng trên cổ tay của người đó ...
Du Tú Liên vừa đi vừa nghĩ ngợi, quay về nhà Lưu Thái Bảo, vượt tường vào. Vợ chồng Lưu Thái Bảo đều xách đao từ trong phòng lao ra. Du Tú Liên cười nói “Là ta!”. Vợ chồng Lưu Thái Bảo vội buông đao xuống hỏi “Du đại thư, bắt được gian tặc không?”. Du Tú Liên vào phòng, xua tay, để đao lên bàn, nói “Một thanh đao của ta đã bị bảo kiếm của thị chém gãy rồi, ngày mai phải đi làm một thanh giống như vậy nhưng e không thể nặng như vậy!”.
Lưu Thái Bảo và Thái Tương Muội đều sợ ngẩn người ra, Du Tú Liên rót một chén trà uống, rồi xua tay nói:
“Các ngươi không cần lo lắng! Ngày mai có thể sẽ biết tin, nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, các ngươi đừng tới các nơi nói bừa nữa. Dù thế nào trước hết ta nhất định bảo gian tặc phải giao bảo kiếm ra. Giao bảo kiếm ra, đừng để thị làm bậy nữa là coi như xong rồi, vì ta còn phải vội về Cự Lộc, không thể ở lại Bắc Kinh. Vả lại chúng ta đều quen biết Đức Khiếu Phong, nếu bức bách Ngọc Chính đường khó tránh khỏi y sẽ giận lây nhà họ Đức”.
Lưu Thái Bảo gật đầu, tròng đen đôi mắt ba góc đảo lia lịa. Y đoán không ra kết quả cuộc đấu giữa Du Tú Liên và bọn hồ ly ra sao? Càng đoán không ra Du Tú Liên có cách gì mới có thể thu hồi bảo kiếm lại. Lúc này Du Tú Liên có hơi mệt mỏi, Lưu Thái Bảo cầm đao qua phòng phía nam, Tú Liên bảo Tương Muội đóng cửa lại rồi nói:
“Chúng ta yên tâm ngủ đi! Ta đảm bảo gian tặc không tới nữa”. Thái Tương Muội trải nệm xong lại không nằm xuống. Du Tú Liên lại quay đầu vào trong, mặc cả áo ngoài ngủ, Thái Tương Muội cũng nằm xuống, vẫn không dám cởi hài, hai người đắp chung một cái chăn bông, mặt đối nhau.
Thái Tương Muội hỏi nhỏ:
“Du đại thư, vừa rồi đại thư đuổi gian tặc tới đó thì quay lại à?”. Du Tú Liên nói:
“Ngươi không cần hỏi kỹ, ngày mai ngươi sẽ hiểu, bây giờ ta đảm bảo gian tặc không thể tới nhiễu loạn nữa, chỉ cần trả bảo kiếm lại thì ta đi. Nhưng trước khi đi, ta phải gặp qua vị tiểu thư Ngọc Kiều Long đó một phen, vì hôm nay ta ở nhà họ Đức, nghe mẹ chồng nàng dâu nhà họ nói Ngọc Kiều Long đúng là rất xinh đẹp, văn chương thư họa đều giỏi. Cô ta thường tới nhà họ Đức, vì hai nhà vốn là chỗ quen biết lâu năm. Ba năm trước lúc Đức Khiếu Phong bị phát phối ra Tân Cương, Ngọc đại nhân đang là Lãnh đội đại thần ở đó, được y chiếu cố. Đức Khiếu Phong ở đó nên biết Ngọc tiểu thư, nghe nói lúc ở Tân Cương không an nhàn giống như bây giờ, cô ta cũng biết cưỡi ngựa bắn cung, thường đi săn trong rừng núi. Ta nghĩ người này chắc rất thú vị, sáng mai ta muốn gặp cô ta”.
Thái Tương Muội nói “Thật ra Ngọc tiểu thư đó cũng chẳng qua chỉ là xinh đẹp, mặc quần áo sang trọng, cũng không có gì đặc biệt! Ngựa e rằng cô ta cưỡi không nổi, cung tên trẻ con chơi thì hoặc giả cô ta có thể kéo nổi, ngày mai đại thư gặp cô ta thì sẽ biết. Dáng người rất yếu, gan lại cực nhỏ, cha tôi diễn Lưu tinh chùy trước cổng phủ cô ta, cô ta muốn xem nhưng lại sợ Lưu tinh chùy tuột khỏi dây văng trúng cô ta, đại thư chưa nhìn thấy thái độ của cô ta đấy! Nếu không có mấy người bộc phụ che chở, một trận gió có lẽ sẽ thổi cô ta ngã. Đại thư nói cô ta biết sách biết chữ, biết viết biết vẽm, cũng có thể là thật! Nhưng con người ấy à, thì chưa chắc có tài cán gì! Nếu chúng tôi đổi chỗ cho nhau, cô ta làm tôi, tôi làm cô ta, đảm bảo cô ta ngay cả nấu ăn cũng làm không xong, chứ đừng nói chuyện phóng phi tiêu và đi dây. Tôi ấy à, hừ, cũng không dễ để cho một gian tặc ẩn núp trong nhà!”.
Du Tú Liên cười cười nói:
“Ngươi nên biết, trông mặt không thể biết người”.
Thái Tương Muội cười đáp:
“Nước biển không thể lấy đấu mà đong! Tương lai có lẽ tôi cũng mặc quần áo sang trọng như cô ta, có điều cái tôi không bằng cô ta chính là vóc dáng và cân nặng”. Du Tú Liên lại hỏi:
“Cô ta cao bao nhiêu?”.
Thái Tương Muội giơ tay so sánh nói “So với đại thư thì cao hơn một chút, nhưng lưng nhỏ hơn đại thư, không cường tráng như đại thư!”. Du Tú Liên nhắm nửa mắt, Thái Tương Muội lại vuốt mái tóc của mình bên gối, ngồi dậy, từ từ cởi đôi hài thêu nhỏ, giây lát Du Tú Liên đã ngủ. Thái Tương Muội vẫn không dám ngủ, lại xuống giường nằm sấp cạnh cửa kính nhìn ra căn phòng phía nam, lại thấy phòng phía nam tối đen, đang nghĩ không biết tối nay Lưu Thái Bảo dám ngủ hay không thì nghe có tiếng vỗ tay. Thái Tương Muội nhìn ra phía cửa kính nhổ một bãi nước bọt, khẽ mắng vọng ra “Chết tiệt!”, quay lại thì thấy Du Tú Liên trở mình, lại nghe nàng thở dài một tiếng.
Nửa đêm về sáng, không có chuyện gì, sáng sớm hôm sau, Du Tú Liên bảo Lưu Thái Bảo đi về phía phụ cận Ngọc phủ, xem xem trong đó có chuyện gì xảy ra hay không. Lưu Thái Bảo đi, gần đến giờ ăn cơm trưa mới chạy về, kinh hãi nói “Cổng lớn của Ngọc phủ tôi không dám tới, tôi sai Thốc đầu ưng đi thăm dò, Thốc đầu ưng nói hôm nay trước cổng lớn của Ngọc phủ đặc biệt nghiêm ngặt, không cho người vô sự lên gò. Thốc đầu ưng tận mắt nhìn thấy cổng xe của Ngọc phủ có một chiếc quan tài đưa ra, cũng không có phường kèn, nghe nói là một vị sư nương trong phủ họ, hôm qua bị bạo bệnh chết”.
Tú Liên cười nhạt nói “Vậy thì có thể nói Bích nhãn hồ ly không thể đối địch với các ngươi nữa”. Lưu Thái Bảo nói “Bích nhãn hồ ly đã chết, là Du đại thư đã trừ khử được một kẻ đại ác, nhưng còn có hậu hoạn. Người ta sợ chính là tên đồ đệ đó của y thị, đồ đệ của y thị là đàn ông thì có lẽ là tôi tớ của Ngọc phủ. Y vốn cao cường hơn Bích nhãn hồ ly trăm lần, sư phó chết y lại không trả thù sao?”. Du Tú Liên lắc đầu nói “Ta thấy nếu y muốn báo thù, cũng không thể gây náo loạn như vậy. Hôm qua ta cũng đã biết người đó, võ nghệ của y tuy cao song ta cũng có thể địch được, nhưng ta nghĩ y không đến nỗi xấu như sư phó y!” rồi hỏi “Các ngươi chưa hỏi thăm ra Bích nhãn hồ ly đã được gọi là sư nương gì đó thì chắc còn có sư phụ, nhưng sư phụ ấy là người thế nào?”. Lưu Thái Bảo nói “Lai lịch cụ thể của họ chúng tôi hỏi dò không ra. Nhưng nghe người ta nói gian tặc đã chết này ở Ngọc phủ chuyên lo việc khâu vá cho tiểu thư, hàng ngày là người rất khuôn phép, thường ra chùa miếu thắp hương. Thốc đầu ưng nói y chỉ thấy quan tài trong cổng nhà xe đưa ra, nhưng không thấy ai khóc, cũng không thấy ai mặc đồ tang, đại khái con hồ ly này cũng một thân một mình”.
Thái Tương Muội bên cạnh nghe chồng nói không nhịn được cười. Du Tú Liên bèn bảo Lưu Thái Bảo đi thuê xe giùm, nói “Ta tới nhà họ Đức xem xem, tối ta lại về!”. Lưu Thái Bảo đi ra, giây lát đã thuê tới một cỗ xe. Du Tú Liên khoác cái áo khoác lụa xanh lên, bèn nói “Tối gặp lại!”. Nàng ra khỏi cửa lên xe đi.
Ba năm trước lúc Du Tú Liên ở Bắc Kinh, vốn ở trong một căn phòng khác của nhà họ Đức, trong đó bày biện cũng đủ, và còn có một số vật dụng quần áo của Tú Liên để trong đó. Nhưng lần này Tú Liên tới nói chỉ ở vài ngày sẽ phải quay về nhà, nàng lại rất tâm đầu ý hợp với mẹ chồng nàng dâu họ Đức, chuyện ba năm chia tay nói thâu đêm suốt sáng cũng không hết. Lại đột nhiên thêm chuyện này của Lưu Thái Bảo, vì vậy tất cả hành lý tùy thân của nàng đều chưa chuyển tới đó, vừa tới lại trực tiếp tới phòng cửa Đức đại phu nhân.
Hôm nay đã là hai mươi sáu tháng chạp, còn bốn ngày nữa là hết năm, vì vậy Đức đại phu nhân đặc biệt bận rộn, phải sải bảo mấy bộc phụ phải chùi sáng tất cả đồ đạc trong các phòng. Thiếu phu nhân Dương Lệ Phương cũng không luyện võ, son phấn cũng nhiều hơn, áo dài cũng mới và lộng lẫy hơn so với ngày thường, trên búi tóc Bát kỳ cũng cài hoa bằng lụa mỏng, nhưng hai chân của nàng tuy không bó nữa vẫn còn rất nhỏ. Chợt nàng nhìn mẹ chồng nói “Du cô nương về!”.
Đợi Du Tú Liên vào phòng, nàng vội qua giúp Du Tú Liên cởi áo khoác xuống. Đức đại phu nhân cười nói “Em gái, số cô vẫn phải chạy ngược chạy xuôi! Cô tới đâu, chuyện phiền phức cũng theo tới đó, ba năm không gặp, đâu dễ gì cô tới được, cứ gặp phải Lưu Thái Bảo xúi quẩy, không để cô kịp xuống ngựa thở đã kéo đi bắt gian tặc cho y, lại sắp tết rồi. Dứt khoát, tối nay ngươi đừng đi nữa! Gian tặc phá nhà của y cũng mặc kệ, chúng ta vui vẻ qua một ngày cuối năm đi!”.
Du Tú Liên ngồi trên giường, cười nói “Chuyện đó cũng sắp xong rồi, nhiều nhất hôm nay tôi tới nhà y một chuyến nữa, cô vợ nhỏ của họ Lưu cũng rất thú vị”. Đức đại phu nhân nói “Ta nghe người ta nói cũng đúng. Vốn người ta cũng là con gái của sai quan, không phải đi dây để mưu sinh. Tiểu tử Lưu Thái Bảo kia cũng kiếm được cơ hội, thật ấm ức cho cô nương nhà người ta!”. Du Tú Liên nói “Nhưng tôi thấy Lưu Thái Bảo cũng không phải xấu xa gì”. Đức đại phu nhân nói “Xấu hay không không nói, chỉ vì y rất đáng ghét, rất không biết điều. Cháu và cháu dâu cô luyện võ, y thường hay tới xem, còn đứng bên khen hay! Có một lần gặp Tam tiểu thư của Ngọc phủ, y cũng không biết né tránh, khiến ta cũng phát ngượng. Con người y không như Lý Mộ Bạch, Lý Mộ Bạch người ta có quy củ, giao tình sâu đậm với Ngũ ca cô. Y thì nhìn cách ăn mặc mà xem? Vả lại cũng không có giao tình gì, y chẳng qua là biểu đệ của Dương sư phó, kỳ thực Dương sư phó cũng chán ngấy y rồi !”.
Du Tú Liên cười nói:
“Người giang hồ đều như vậy”. Đức đại phu nhân cũng cười nói “May mà ta không đi lại giang hồ, nhưng ta thấy cô suốt năm ở ngoài, vẫn vĩnh viễn giống tiểu thư vậy, lần này cô tới ta thấy dáng vẻ vẫn không quê mùa”. Dương Lệ Phương đứng sau lưng mẹ chồng nhìn Du Tú Liên. Du Tú Liên cũng cười nói:
“Tôi muốn gặp Ngọc Kiều Long”. Đức đại phu nhân nói “Ngươi muốn gặp cô ta cũng dễ thôi, ta bảo Thọ Nhi đi, lập tức sẽ mời cô ta tới”. Du Tú Liên nói “Thật sao? Ngũ tẩu có bản lĩnh lớn vậy ư?”.
Đức đại phu nhân cười nói “Người khác ta mời không được, cô ta thì ta vừa mới tới. Hai hôm trước ở chỗ Khâu đại phu nhân ta gặp cô ta! Hai người bọn ta gặp mặt là lần sau thân hơn lần trước. Ta biết mấy ngày nay cô ta cũng rất buồn bực, chỉ vì Lưu Thái Bảo đó đang nói trong phủ họ giấu hồ ly gì đó, cha cô ta rất buồn bực. Chẳng lẽ đi đánh nhau với Lưu Thái Bảo ? Nhưng lại quả thực không nên, vả lại còn liên hệ đến thể diện của Thiết Bối lặc, nếu nói không thèm để ý y, lại thật đáng giận, vì vậy lão gia ngày ngày mặt mày ủ ê, đây là một lý do. Còn nữa, chính là chuyện hôn nhân của Ngọc Tam tiểu thư sắp phải định, lấy một vị Hàn lâm xấu xí, người tài như cô ta vậy sao có thể vừa ý? Hôm trước lúc ta đến, thấy cô ta đang khóc với Khâu đại phu nhân, đại khái chính là nhắc tới chuyện đau lòng của cô ta”.
Du Tú Liên nói “Ai mà để ý chuyện cô ta lấy Hàn lâm xấu hay Hàn lâm đẹp, Ngũ tẩu mau gọi cô ta tới cho tôi gặp mặt đi !”. Đức đại phu nhân ngẫm nghĩ rồi nói “Không có chuyện gì cũng khó đi mời, vậy ta sai người làm một tiệc rượu, mời cả Khâu đại phu nhân cùng tới cho cô bồi tiếp, chúng ta ăn tối được không?”. Du Tú Liên nói “Bây giờ cơm trưa còn chưa ăn, cơm tối đợi đến giờ nào?”. Đức đại phu nhân nói “Không! Mời họ tới sớm một chút! Thì nói cô đang ở đây, họ nhất định vội tới, vì Khâu đại phu nhân cũng rất nhớ cô. Ngọc tam tiểu thư và cô chưa từng gặp nhau, nhưng cô ta cũng biết danh tiếng của cô.
Cô ta từng hỏi thăm ta về chuyện trước đây của cô, còn hỏi lúc nào cô mới tới Bắc Kinh”. Du Tú Liên nói “Hay đừng nói cho họ trước mới hay, đợi họ đến rồi, Ngũ tẩu hãy giới thiệu Ngọc Kiều Long với tôi!”. Đức đại phu nhân cười nói “Đại khái sợ cô ta biết cô giúp Lưu Thái Bảo, sẽ hận cô chứ gì ? Được rồi!
Ta sẽ sai người đi mời!”, rồi quay qua nói với Dương Lệ Phong. Dương Lệ Phong lại dặn bộc phụ, bộc phụ lại ra ngoài viện dặn người ở Thọ nhi, Thọ nhi bèn phân ra đi mời nửa khách.
Đức đại phu nhân và Dương Lệ Phương liền đi thay quần áo, Du Tú Liên cũng mở hành lý lấy ra một cái áo bông lụa màu xanh, đổi đôi hài thêu hoa giả đoạn, và chải lại bím tóc, thoa chút dầu lên đầu, trên mặt cũng thoa chút phấn.
Lát sau Đức đại phu nhân trang điểm xong, quay người nhìn Du Tú Liên một cái cười nói “Cô ăn mặc như vậy, ta thấy còn đẹp hơn Ngọc Kiều Long!”.
Lúc ấy bộc phụ vào, mời họ ra phạn sảnh dùng cơm trước, đang ăn thì Thọ nhi ngoài cửa sổ phúc đáp nói “Khâu đại phu nhân hôm nay phải về nhà mẹ nên không tới được, nói là cảm ơn phu nhân, Ngọc tam tiểu thư thì ba bốn giờ nữa sẽ tới !”. Du Tú Liên nghe xong nói “Tối cô ta mới tới, thật khiến người ta không chịu đựng nổi, biết vậy nên hẹn họ ăn trưa!”.
Sau giờ trưa đợi nhiều giờ, Thọ nhi lại tới ngoài cửa sổ nói “Xin thưa! Ngọc tam tiểu thư tới!”. Đức đại phu nhân vội ra đón, Dương Lệ Phong lại soi gương rồi theo mẹ chồng ra đón. Du Tú Liên đứng lên thì nghe ngoài cổng có tiếng cười nho nhỏ, tiếng chân nhộn nhịp, nàng bèn đứng bên cửa sổ nhìn qua lớp kính.
"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.