Tình kiếm - Hồi 059
Xuân mộng vô ngân
Ngày đăng: 22-12-2013
Tổng cộng 177 hồi
Đánh giá: 8.5/10 với 1041400 lượt xem
“Tiểu Nguyệt, sao lại là nàng?” Hoa Nhược Hư có chút kinh ngạc.
“Cùng ta đến nơi này có được không?” Giang Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói, Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Phi Mộng rồi lại nhìn Giang Tiểu Nguyệt, rốt cục cũng gật đầu.
“Ngươi đi đi, ta sẽ đợi ngươi”. Hoa Phi Mộng đỏ mặt cười nói.
Giang Tiểu Nguyệt lại dẫn Hoa Nhược Hư đến một khách điếm cách đó không xa. Nàng đã đặt trước ở đây một gian phòng hảo hạng, trong phòng dường như đã được trang hoàng lại, màn trướng đều dùng lụa hồng làm khắp căn phòng lộ ra một cổ ấm áp lại có chút ý tứ hạnh phúc. Trong phòng cũng đã chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn vẫn còn nóng hổi.
“Tiểu Nguyệt, nơi này là sao vậy?” Hoa Nhược Hư ngạc nhiên hỏi.
“Mọt sách, ngươi nói chúng ta có thể gặp lại, có phải là một chuyến đáng để ăn mừng không? Ta cố ý chuẩn bị một chút để cùng ngươi uống rượu chúc mừng, ngươi có chịu không?” Giang Tiểu Nguyệt đã không còn e dè như lúc sáng mà giọng nói đã trở nên tự nhiên hơn.
“Tiểu Nguyệt, nàng có thể kể lại sự tình sau khi nhảy xuống huyền nhai không?” Hoa Nhược Hư thở dài hỏi.
“Kỳ thật rất đơn giản, ta may mắn nhảy xuống mà không chết, lại được người cứu, ta không biết đền đáp gì cho người đó, mà người đó lại rất thích ta nên ta đã đồng ý làm thê tử cho người đó”. Giang Tiểu Nguyệt nhàn nhạt nói không chút cảm xúc, tựa như kể lại một chuyện không có quan hệ gì với nàng.
“Tiểu Nguyệt, nếu nàng có gì không vừa lòng, ta có thể giúp nàng”. Hoa Nhược Hư nghĩ ngợi nói.
“Hắn đối với ta rất tốt”. Giang Tiểu Nguyệt lòng dằng dặc, trầm mặc một lúc mới nói: “Đêm nay chúng ta đừng nói chuyện đó nữa có được không?”
“Phải rồi, nàng nói đúng lắm, chúng ta còn có thể gặp mặt nhau quả thật không dễ dàng”. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nâng chén uống cạn một hơi.
Giang Tiểu Nguyệt không ngừng châm rượu cho Hoa Nhược Hư, trong lòng hắn không hiểu sao lại có một cổ phiền muộn, cũng không hề cự tuyệt, bất tri bất giác đã uống sạch bầu rượu, bên tai dần dần nóng lên, thần trí cũng dần trở nên mơ hồ, mà trong đáy lòng hắn cũng có một cổ hỏa nhiệt chậm rãi dấy lên.
Trong mông lung, hắn cảm thấy tựa hồ có một thân thể mềm mại nhích lại gần, sau đó, hắn chẳng còn biết gì nữa.
* * * * *
Hoa Nhược Hư mở mắt, đầu óc có chút choáng váng, tay nắm lấy Tình kiếm hít một hơi thật sâu, chân khí vận chuyển một vòng trong nháy mắt đã tỉnh táo trở lại. Hắn loáng thoáng nhở lại chuyện xảy ra tối hôm qua, xoay người ngồi dậy trên giường, nhìn khắp căn phòng thì phát hiện Tiểu Nguyệt đã không còn ở đây, mà bài trí của căn phòng cũng không giống như hôm qua.
Nhưng mà, một chút ấn tượng còn sót lại mách bảo cho hắn biết đêm qua tựa hồ đã xảy ra chuyện gì đó nhưng hắn không thể nhớ nỗi, chẳng lẽ hắn hoàn toàn ngủ say? Nhưng ẩn ẩn trong đầu hắn, tựa hồ hắn đã ôm một người, mà khi đó người bên cạnh hắn chỉ có một mình Tiểu Nguyệt. Chẳng lẽ... hắn đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng rời khỏi giường, đột nhiên phát hiện quần áo mình vẫn còn chỉnh tề, không có dấu hiệu đã từng bị động tới, hắn trầm ngâm một chút rồi giở mền lên, trên giường không hề có dấu vết gì.
Hoa Nhược Hư chau mày, hắn cảm giác chuyện này có chút không thích hợp, chỉ là nhất thời không thể nghĩ ra. Suy nghĩ suốt nửa ngày cũng vẫn không ra, thời gian cũng không còn sớm, tôi hôm qua không trở về, Hoa Phi Mộng có thể vẫn đang chờ hắn ở khách điếm, Hoa Nhược Hư đành thở dài, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ngây ngốc trở về khách điếm, phía sau cánh cửa vừa hé ra là khuôn mặt với nụ cười trên môi nhưng kèm theo chút lo lắng, thấy Hoa Nhược Hư trở về, Hoa Phi Mộng rốt cục mới yên tâm thở phào nhẹ nhỏm.
“Ngươi sao bây giờ mới trở về, làm ta lo lắng suốt cả buổi tối”. Hoa Phi Mộng sà vào lòng hắn, sẳng giọng hỏi.
“Mộng nhi, ta......” Hoa Nhược Hư muốn nói lại thôi, chỉ thở dài thườn thượt, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Người ngươi có mùi thơm thật!” ngữ khí Hoa Phi Mộng trở nên u oán.
“Hả, Mộng nhi nàng nói thật sao?” Hoa Nhược Hư sửng sốt, vội vàng hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, cẳn bản đây không phải là mùi trên người ta”. Thần tình Hoa Phi Mộng có chút không vui.
“Mộng nhi, nàng chờ ta một chút, ta đi ra ngoài lập tức sẽ trở lại”. Trong lòng Hoa Nhược Hư có một dự cảm không tốt, hắn nhẹ nhàng đẩy Hoa Phi Mộng ra, ôn nhu nói.
“Ta đi cùng ngươi!” Hoa Phi Mộng đi theo, Hoa Nhược Hư hơi chần chừ nhưng cũng không tiện cản ngăn nàng.
* * * * *
“Thiếu gia và thiếu phu nhân nhà chúng tôi đã đi rồi”. từ Phi Vân hiên trở về, trong đầu Hoa Nhược Hư vẫn còn hồi tưởng đến lời nói của nha hoàn kia.
“Đi rồi? Đi khi nào vậy?” Hoa Nhược Hư lúc đó lắp bắp kinh hãi.
“Đi từ lúc sớm, ta cũng không biết thiếu gia bọn họ đi đâu, trước kia thiếu gia cũng thường xuyên đột nhiên rời đi, ta cũng đã quen rồi”. bộ dạng nha hoàn kia không giống người đang nói dối.
“Nhược Hư, rốt cuộc phát sinh chuyện gì vậy?” Hoa Phi Mộng nhẹ giọng hỏi.
“Ta cũng rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”. Hoa Nhược Hư cười khổ, “Chỉ tiếc, ta cũng không biết cái gì”.
“Đi thôi, trở về Hoa Sơn thôi”. Ngữ khí Hoa Nhược Hư trở nên ung dung, Hoa Phi Mộng cũng gật đầu đồng ý.
Việc đêm qua tựa hồ như giấc mộng, có lẽ, hắn vốn không nên gặp lại Giang Tiểu Nguyệt, có lẽ hắn nên coi như nàng đã chết, nhưng, hắn có thể làm vậy không? Hắn có thể làm được không?
Càng gần quê hương lòng càng bồn chồn, Hoa Sơn kiếm phái đã càng ngày càng gần.
Mặt trời sắp ngả về tây, Hoa Nhược Hư lẳng lặng đứng trước cửa Hoa sơn kiếm phái, nhìn những chữ to lớn trên cánh cửa kia hắn đột nhiên có cảm giác khiếp nhược, kỳ thật hắn rất muốn đi vào, trong lòng hắn rất muốn được gặp Hoa Ngọc Loan, nhưng, hắn lại không dám vào, bởi vì hắn không biết Hoa Ngọc Loan có còn đối đãi với hắn như trước hay không, nàng có còn yêu hắn nữa không?
Hoa Phi Mộng đứng bên cạnh hắn lẳng lặng không nói gì, mà Diệp Vũ Ảnh cũng ở phía sau cách đó không xa, sự kiên nhẫn của nàng quả thật làm người khác phải bội phục, cứ thế mà đuổi theo đến tận Hoa Sơn.
“Diệp tiên tử cùng Hoa đại tiểu thư lai đáo Hoa Sơn, Hoa mỗ không nghênh đón từ xa, xin hai vị cô nương đừng trách”. Một âm thanh bình hòa vang lên bên cửa, theo đó là sự xuất hiện của Hoa Thiên Vân trước mặt ba người.
Hoa Nhược Hư nao nao, hắn như thế nào cũng không nghĩ rằng sư phụ lại đích thân xuất hiện.
“Tham kiến sư phụ!” Hoa Nhược Hư quỳ xuống.
“Loan nhi đang đợi ngươi, ngươi đi trước đi, ở đây có ta tiếp đãi Diệp tiên tử với Hoa đại tiểu thư rồi”. Hoa Thiên Vân nhìn thẳng vào mắt Hoa Nhược Hư nhàn nhạt nói.
“Diệp tiên tử, Hoa đại tiểu thư, xin mời đi bên này”. Hoa Thiên Vân cũng không để ý tới Hoa Nhược Hư nữa, bắt đầu tiếp đón Hoa Phi Mộng và Diệp Vũ Ảnh, Hoa Phi Mộng muốn nói gì đó nhưng đắn đo một lút rồi chỉ đi theo Hoa Thiên Vân, với thân phận của Hoa Thiên Vân mà lại đích thân ra nghênh đón, nàng còn có thể nói gì nữa? Diệp Vũ Ảnh ngược lại rất vui bởi nàng cũng muốn gặp trực tiếp Hoa Thiên Vân.
* * * * *
Đứng trước cửa Loan Phượng các, Hoa Nhược Hư trong dạ bồi hồi.
“Tiểu thư, có cần tôi mời thiếu gia đến không?” Bên trong Phượng các, Hàm Sương rụt rè hỏi Hoa Ngọc Phượng.
“Không cần, hắn đang muốn tìm tỷ tỷ rồi hắn sẽ vào thôi”. Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt lộ ra một chút phiền muộn.
“Tiểu thư, người sao không nói với thiếu gia.....” Hàm Sương có chút nôn nóng.
“Tiểu Sương, đừng có nhiều chuyện”. Hoa Ngọc Phượng ngắt lời Hàm Sương, xuyên qua bức màn, nhìn Hoa Nhược Hư đang ở dưới lầu, ánh mắt nàng lộ ra một chút nhu tình, “Hắn đã có quá nhiều tâm sự trong lòng rồi”.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đẩy cửa khuê phòng Hoa Ngọc Loan vào, nàng đang ngồi trang điểm, thần tình ngây dại, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc động lòng người đó, Hoa Nhược Hư trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác kích động.
Nàng tựa hồ vẫn chưa phát hiện Hoa Nhược Hư đã đến, cả khi Hoa Nhược Hư tiến đến phía sau nàng cũng không có động tĩnh gì, nhưng hắn thấy được thân thể của nàng khẽ run lên, hiển nhiên đã biết người đến là ai.
Một ngày không gặp như cách biệt ba thu. Hoa Nhược Hư rốt cuộc không khống chế được tình cảm của mình, đột nhiên từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cứ xiết chặt xiết chặt như không muốn buông ra.
“Sư tỷ, ta rất nhớ người!” Hoa Nhược Hư thì thào bên tai nàng.
“Ngươi còn trở về làm gì? Ngươi không phải đã đi rồi sao? Đi rồi đâu cần trở lại nữa!” Hoa Ngọc Loan đột nhiên giãy mạnh khỏi người hắn, quay lại hét lên.
“Sư tỷ, ta thật sự rất nhớ người, thật đó!” Hoa Nhược Hư ngây người, lại ôm lấy nàng, lúc này đây hắn càng ôm chặt hơn.
“Ngươi đi đi, đi đi, không cần trở về đâu”. Hoa Ngọc Loan hai tay không ngừng đánh vào lòng hắn, vừa đánh vừa la, âm thanh đó càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng giống như người nói mê, mà mắt nàng đã đẫm lệ từ khi nào.
Hoa Nhược Hư nâng lấy khuôn mặt nàng, nhìn thấy lệ rơi đầm đìa, một lần nữa không thể áp chế lửa tình trong lòng mà hôn lấy nàng, Hoa Ngọc Loan cũng ôm chặt lấy cổ hắn mà nhiệt liệt đáp lại, bao nhiêu oán hận sau khi gặp hắn tựa hồ đã biến đi không hình không dáng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, màn đêm chậm rãi buông xuống, Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Ngọc Loan đi đến bên giường, rèm hồng che phủ, y sam nhè nhẹ rơi trên mặt đất.
* * * * *
Hoa Phi Mộng trong phòng cứ đi tới đi tui, tâm tình không yên, Hoa Thiên Vân tiếp đãi nàng và Diệp Vũ Ảnh rất khách khí, khách khí tới mức làm bọn họ có chút khó chịu, đến cơ hội để hỏi chuyện cũng không có, nàng vài lần muốn mở lời đều bị Hoa Thiên Vân chuyển đề tài. Cuối cùng Hoa Thiên Vân sắp xếp cho hai người ở hai gian phòng khách riêng biệt rồi để họ tự do nghỉ ngơi.
Hoa Phi Mộng rốt cục không thể nhịn được, mở cửa định đi ra ngoài bỗng giật mình, đứng trước cửa chính là Hoa Ngọc Phượng.
“Hoa đại tiểu thư, đã trễ thế này còn chưa nghỉ sao?” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng nói.
“Hoa nhị tiểu thư không phải cũng vậy sao?” Hoa Phi Mộng không chịu yếu thế.
“Sư đệ và sư tỷ bây giờ đang ở cùng một chỗ, ta không hy vọng có người tới quấy rầy bọn họ”. Hoa Ngọc Phượng nhìn Hoa Phi Mộng nói. “Hoa đại tiểu thư chắc hiểu ý của tiểu muội chứ?”
“Hiểu rồi, là không cho ta đi tìm Nhược Hư chứ gì? Bất quá ta sớm đã nói Hoa Ngọc Loan đó căn bản không đủ tư cách làm thê tử hắn đâu”. Hoa Phi Mộng cười hì hì nhìn Hoa Ngọc Phượng nói, “Nếu nói là Nhị tiểu thư gả cho hắn, ta nhất định sẽ nghe lời người, còn lập tức rời khỏi nơi này”.
“Hoa đại tiểu thư, có lẽ người cũng thật sự thích hắn, bất quá, Hoa đại tiểu thư đeo đuổi hắn không phải là mục đích chân chính, có thật người chỉ là thích hắn thôi không?” Hoa Ngọc Phượng trầm mặt một hồi, trong mắt bắn ra vài đạo hàn quang.
“Dĩ nhiên là ta thích hắn rồi, ta thích nhất là nam nhân trọng tình như hắn vậy”. Hoa Phi Mộng sắc diện có chút biến đổi, bất quá lại nhanh chóng khôi phục mà cười hì hì, rồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hoa Ngọc Phượng, “Bất quá ta lại không giống Nhị tiểu thư, ngươi rõ ràng cũng rất yêu hắn, sao lại bỏ lỡ dịp này chứ”.
“Hai ngày trước vào lúc canh ba, Hoa đại tiểu thư đã gặp người nào chắc không cần ta nói ra nhỉ”. Hoa Ngọc Phượng thân người khẽ run, ngữ điệu ôn nhu giờ trở nên băng lãnh vô cùng.
Hoa Phi Mộng cũng chấn động, vẻ mặt trong nháy mắt tái nhợt, nhìn thấy ánh mắt Hoa Ngọc Phượng toát ra thần sắc không thể tin.
“Cô không cần biết vì sao ta lại biết được, tóm lại ngày mai cô hãy rời khỏi nơi này, tỷ tỷ của ta không phải dễ nói chuyện đâu”. Ngữ khí Hoa Ngọc Phượng thoáng nhẹ nhàng lại một chút.
“Cô không cần uy hiếp ta, ta sẽ không làm gì có lỗi với hắn đâu”. Hoa Phi Mộng hít một hơi thật sâu, sắc mặt dần khôi phục lại bình thường.
“Ta tin cô đối với hắn là thật lòng, ta tin rằng cô cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với hắn, nhưng mà, nếu thời gian cô ở với hắn dài thêm một chút nữa, cô có cam đoan sẽ không làm chuyện gì có lỗi với hắn chứ?” Hoa Ngọc Phượng ngữ khí sâu lắng nhưng không có ý chất vấn, “Có rất nhiều chuyện có lẽ mọi người đều là thân bất do kỷ, cô có thân phận của cô, có trách nhiệm của cô, cô hãy tạm thời rời khỏi hắn, đối với hắn cũng là một lựa chọn tốt, chỉ cần cô đối đãi thật lòng với hắn, ta tin sau này cô sẽ có thể mãi ở bên hắn, nêu cô không muốn làm vậy, có lẽ không lâu sau, chính cô sẽ là người phải hối hận”.
Sắc mặc Hoa Phi Mộng không ngừng biến đổi, tựa hồ đang đối mặt với một lựa chọn gian nan.
“Ta muốn gặp hắn một lần”. Hoa Phi Mộng rốt cục cũng lên tiếng, ngữ khí có chút ảo nảo với một chút không cam lòng.
“Hay là để ngày sau cô và hắn tái kiến trong chốn giang hồ đi, mấy ngày nay hắn sẽ không rời khỏi tỷ tỷ đâu”. Hoa Ngọc Phượng trầm ngâm, nói xong những lời này cũng không để ý tới phản ứng của Hoa Phi Mộng mà chậm rãi rời đi, nhìn bóng dáng nàng có chút cô đơn tịch mịch, Hoa Phi Mộng kinh ngạc đứng thật lâu ở cửa.
“Định ép ta đi sao, không dễ đâu, ta không ngốc như Giang Thanh Nguyệt đâu”. Hoa Phi Mộng hỉnh hỉnh cái mũi một cách đáng yêu, hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người ngồi xuống giường, chẳng biết đang suy nghĩ gì mà thần tình có vẻ khó hiểu. Hoa Ngọc Phượng rốt cuộc là người thế nào nhỉ? Làm sao ả biết chuyện bí mật của bọn ta chứ? Nàng ta tuyệt đối không đơn giản chỉ là Nhị tiểu thư của Hoa Sơn kiếm phái.
"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.