Tình kiếm - Hồi 060

Tình kiếm - Hồi 060

Hoa Sơn tranh phong

Ngày đăng: 22-12-2013
Tổng cộng 177 hồi
Đánh giá: 8.7/10 với 1041339 lượt xem

Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng xinh của Hoa Ngọc Loan, sau cuộc quấn quýt Hoa Ngọc Loan trở nên ngoan ngoan nằm trong lòng Hoa Nhược Hư, nàng lúc này tựa hồ rất yếu đuối.
“Sư tỷ”. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng hôn lên hai má nàng, âu yếm gọi một tiếng.
“Đừng ồn mà, ta muốn ngủ”. Hoa Ngọc Loan nũng nịu.
“Sư tỷ, tỷ biết không? Ta thật sự rất lo lắng, sợ tỷ không để ý tới ta”. Hoa Nhược Hư thì thào.
“Ngủ đi, có chuyện gì ngay mai nói”. Hoa Ngọc Loan nói, sắc mặt có chút biến đổi, bất quá Hoa Nhược Hư không hề phát hiện, hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng mà trong lòng tràng ngập cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.
Ánh sáng bình minh những ngày đầu đông len lõi theo khe hở cửa sổ rọi vào trong phòng, Hoa Ngọc Loan lặng lặng ngồi trước gương, trên mặt hơi ửng hồng. Hoa Nhược Hư đã tỉnh lại, tay hắn mò mẫm chỉ thấy khoảng không nên trong lòng quýnh quáng ngồi dậy, ngay sau đó lại si ngốc nhìn bóng lưng động lòng người của Hoa Ngọc Loan.
Hắn nhẹ nhàng mặc quần áo rời khỏi giường, lặng lẽ bước tới sau lưng ôm lấy thân thể nàng.
“Cha đang ở thư phòng chờ ngươi, mau ăn điểm tâm rồi đi đi”. Hoa Ngọc Loan ôn nhu nói, nàng từ sớm đã bị bảo bối muội muội của mình đánh thức, bất quá Hoa Nhược Hư tựa hồ lại cảm thấy rất an toàn khi ở khuê phòng Hoa Ngọc Loan nên một chút phản ứng cũng không có, Hoa Ngọc Loan cũng không làm hắn kinh động.
“Tham kiến sư phụ”. Hoa Nhược Hư bước tới sau lưng Hoa Thiên Vân, cung kính nói.
“Nhược Hư, từ nay về sau đừng gọi ta là sư phụ nữa”. Hoa Thiên Vân nhè nhẹ thở dài xoay người lại, giọng nói trở nên từ ái, “Từ nay về sau, ta chính là nhạc phụ của con, con cứ gọi ta là nhạc phụ”.
“Dạ, nhạc phụ đại nhân”. Hoa Nhược Hư thì thầm, ngữ khí có chút nghẹn ngào, trong lòng không hiểu sao lại thấy chua xót, tình sư đồ mấy năm qua mặc dù vẫn còn nhưng trên danh nghĩa hắn vốn đã bị trục xuất khỏi sư môn.
“Trở lại rồi cũng không cần phải đi nữa, mặc kệ người ngoài làm gì, ở Hoa Sơn ngươi có thể an tâm mà sống”. ngữ khí Hoa Thiên Vân hơi trầm xuống, “Phượng nhi nói nó tin ngươi vô tội, ta cũng tin vậy, nhưng chúng ta không thể yêu cầu mọi người đều tin như vậy, bất quá ta có thể cam đoạn, chỉ cần một ngày ngươi còn ở Hoa Sơn sẽ không có kẻ nào có thể gây phiền toái cho ngươi đâu”.
“Đa tạ sư phụ, à không, là nhạc phụ đại nhân”. Hoa Nhược Hư trong lòng dâng lên niềm ấm áp.
“Loan nhi mặc dù tính tình ương ngạnh, nhưng tình cảm nó dành cho ngươi ta nghĩ ngươi cũng rất rõ”. Hoa Thiên Vân lại khe khẽ thở dài nói. “Mẫu thân nó qua đời từ lâu, ta cũng không biết cách dạy bảo nữ nhi, bất quá dù gì ngươi cũng là nam tử hán, đừng vì một số việc cỏn con mà so đo với nó”.
“Nhạc phụ người yên tâm, con sẽ đổi đãi thật tốt với tỷ tỷ, con nhất định không để tỷ tỷ chịu ủy khuất”. Hoa Nhược Hư thành khẩn nói.
“Vậy là tốt, ta có thể cất đi tâm sự trong lòng rồi”. Hoa Thiên Vân hài lòng gật đầu.
Hoa Thiên Vân không nói gì nữa nhưng cũng không để Hoa Nhược Hư rời đi, y xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoa Nhược Hư lẳng lặng đứng phía sau, không khí tựa hồ có chút khác thường.
“Nhược Hư, ngươi có biết Phượng nhi năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?”Hoa Thiên Vân đột nhiên quay người lại hỏi.
“Nhị sư tỷ có lẽ đã hai mươi rồi”. Hoa Nhược Hư hơi giật mình, mặc dù không hiểu vì sao Hoa Thiên Vân lại hỏi việc này nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
“Ở tuổi này cũng nên gả chồng rồi”. Hoa Thiên Vân trầm ngâm một hồi, nhẹ nhàng thở dài nói.
“Sư tỷ dung nhan tuyệt thế, khẳng định sẽ tìm được vị hôn phu vừa ý thôi”. Hoa Nhược Hư cúi đầu nói, trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm giác không thoải mái.
“Đúng vậy, với điều kiện của Phượng nhi, muốn tìm một hôn phu cũng không khó”. Hoa Thiên Vân nhẹ gật đầu, bất quá lại nói tiếp, “Chỉ tiếc, nhiều năm qua như vầy, người tìm đến cầu thân cũng vô số nhưng Phượng nhi vẫn khước từ tất cả”.
“Có lẽ Nhị sư tỷ còn chưa gặp người hợp ý”. Hoa Nhược Hư miễn cưỡng nói.
“Ta đã hỏi qua Phượng nhi, bất quá nó nói cả đời này sẽ không xuất giá”.
Ngữ khí Hoa Thiên Vân tựa hồ có chút đau đáu, “Mẹ Phượng nhi trước lúc lâm chung có bảo ta nuôi dưỡng hai đứa con gái này nên người, còn muốn ta tìm chỗ tốt cho chúng nó, bây giờ Loan nhi giao cho ngươi ta đã yên tâm, chỉ còn lại Phượng nhi ta lại không cách nào có thể yên tâm được!”
“Nhược Hư, ngươi có biết vì sao ta nói với ngươi những chuyện này không?” Hoa Thiên Vân đột nhiên nhìn chằm chằm Hoa Nhược Hư, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc rất nhiều.
“Nhạc phụ, con, con không hiểu”. Hoa Nhược Hư đột nhiên có dự cảm xấu, miễn cưỡng cười nói.
“Ngươi giúp ta đi khuyên nhủ Phượng nhi đi, ta với Loan nhi đều không khuyên được nó, bây giờ nhân tiên xem người có thể thuyết phục được nó không”. Hoa Thiên Vân nhàn nhạt nói, mấy lời này trông có vẻ như tùy ý nói ra.
“Nhị sư tỷ, tỷ ấy có thể sẽ không nghe con nói đâu”. Hoa Nhược Hư cảm thấy căng thẳng, lời nói có chút không tự nhiên.
“Ta biết, bất quá ta cũng chỉ là cho ngươi đi thử xem thôi, nếu ngươi khuyên không được ta cũng không trách đâu”. Hoa Thiên Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai hắn.
Hoa Nhược Hư có chút thất hồn lạc phách trở về, thực ra hắn đã rất vội vã đi đến Loan Phượng các nhưng bây giờ lại cảm thấy một chút sợ hãi. Nguyên lai đoạn đường này cũng rất ngắn nhưng lại cảm giác dài dằng dặc, một tháng trước kia, hắn chưa từng nghĩ Hoa Ngọc Phượng đối với hắn cũng có tình yêu nam nữ, nhưng sau khi nghe Hoa Phi Mộng nói Hoa Ngọc Phượng yêu hắn, hắn lại ngẫu nhiên nhớ về tình cảnh trước kia, ở cùng nàng đã nhiều năm, nàng đối với hắn cũng không thua gì Hoa Ngọc Loan, ngày hắn rời Hoa Sơn nàng chẳng những phái thị nữ thân tín đến tìm hắn mà còn rời khỏi Hoa Sơn tìm hắn.
Hoa Thiên Vân mặc dù thoạt nhìn có vẻ chỉ tùy tiện nó với hắn về chuyện Hoa Ngọc Phượng, bất quá hắn bây giờ cũng ẩn ước hiểu được Hoa Thiên Vân đã phát hiện ra được điều gì rồi, chứ bằng không sao lại bảo hắn đi khuyên Hoa Ngọc Phượng lập gia đình, nhưng mà, nếu sự tình đúng như hắn tưởng tượng thì việc hắn đi như vầy sẽ lại gây ra hậu quả gì đây, nghĩ đến đó hắn lại không dám nghĩ nữa.
Hoa Nhược Hư cảm giác mỗi bước chân của mình vô cùng nặng nề, hai chân tựa như không nhấc lên nổi. Đột nhiên một làn hương thơm bay tới, một thân hình nhu nhuyễn thơm ngát sà vào lòng hắn.
“Nhược Hư, mau đi theo ta, tối qua ta tìm không thấy ngươi”. Hoa Phi Mộng nũng nịu nói, vừa nói vừa kéo Hoa Nhược Hư đi. Hoa Nhược Hư có chút do dự, cắn răng nhìn về Loan Phượng các cách đó không xa rốt cục xoay người cùng Hoa Phi Mộng rời đi, trong lòng hắn lúc này lại cảm giác như trút được gánh nặng, tựa như vừa được giải thoát.
Hoa Phi Mộng kéo Hoa Nhược Hư về tới phòng mình, trên mặt lộ vẻ đắc ý, nàng không vì sự uy hiếp của Hoa Ngọc Phượng mà rời đi, riêng Diệp Vũ Ảnh từ sáng sớm đã rời khỏi Hoa Sơn, cũng không biết Hoa Thiên Vân nói với nàng ấy chuyện gì lại có thể khiến nàng phải bỏ đi ý niệm bắt Hoa Nhược Hư trong đầu.
“Mộng nhi, nàng....” Hoa Nhược Hư muốn nói gì nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết thở dài yên lặng ngồi xuống.
“Nhược Hư!” thanh âm ngọt ngào của Hoa Phi Mộng truyền đến, trên mặt nàng lộ ra vẻ kiều mỵ đến mê người, “Chúng ta đi tìm Hoa Ngọc Loan được không?”
“Việc này... Mộng nhi! Nàng tìm sư tỷ làm gì?” Hoa Nhược Hư hơi hoảng sợ, thấp giọng hỏi.
“Ta không phải đã nói rồi sao, ta phải nói cho cô ta biết, ta so với cô ta xinh đẹp hơn nhiều, hiển nhiên ta sẽ làm lớn còn cô ấy làm bé”. Hoa Phi Mộng cười hì hì nói.
“Mộng nhi, đừng có giỡn nữa”. Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cười, trong lòng âm thầm kêu khổ, tính cách Hoa Ngọc Loan hắn không phải không rõ, nếu Hoa Phi Mộng thật sự đi nói như vậy, có khi còn bị một kiếm chém chết không chừng. Hồi đầu hắn mặc dù không có cách nào thuyết phục Hoa Phi Mộng đừng về Hoa Sơn với hắn nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ Hoa Phi Mộng sẽ đi nói như vậy với Hoa Ngọc Loan.
“Ta sao nói giỡn được, ngươi với ta cùng đi nào, đi tìm Nhị sư tỷ đó của ngươi nói cho cô ta biết tình ý của ngươi đối với cô ta!” Hoa Phi Mộng nũng nịu lắc lắc tay hắn.
Hoa Nhược Hư tâm lý lại chùng xuống.
“Mộng nhi, nàng cứ ở yên đây đừng tìm sư tỷ có được không?” ngữ khí Hoa Nhược Hư có chút trầm trọng, giọng nói rầu rĩ lại còn có ý tứ cầu khẩn.
“Được rồi, không đi thì không đi, bất quá ngươi phải giúp ta mới được, bằng không ta sẽ đi tìm cô ta”. Hoa Phi Mộng làm bộ dạng mất hứng, bất quá con mắt cứ đảo qua đảo lại rồi cười nói.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, Hoa Phi Mộng lại trở nên vui vẻ vô cùng, cả ngươi nhào luôn vào lòng hắn, trên mặt lộ ra một tia đắc ý, bất quá Hoa Nhược Hư lại không nhìn thấy. Kỳ thật tâm tư Hoa Nhược Hư bây giờ rối như tơ vò, hắn tuy đáp ứng với Hoa Thiên Vân nhưng lại không dám đi khuyên Hoa Ngọc Phượng, hắn bây giờ thực ra giống như là trốn ở chỗ Hoa Phi Mộng, đương nhiên Hoa Phi Mộng lại không biết việc này, nàng còn đang vui vẻ vì mưu kế đã thành công.
Hai người ngồi đó nhẹ nhàng ôm lấy nhau, Hoa Phi Mộng cũng không biết là sơ sẩy hay cố tình mà cửa phòng không đóng chặt, để lộ ra một khe hở không lớn cũng không nhỏ, từ ngoài nhìn vào chỉ cần tinh ý một chút là có thể thấy được cảnh thân mật của hai người bọn họ.
Không biết từ khi nào Hoa Ngọc Loan đã xuất hiện ngoài cửa, tú mục lộ thần quang phẫn nộ oán hận nhìn vào phòng, răng nghiến lại nghe ken két.
Bỗng nhiên Hoa Ngọc Loan vung tay lên, nhất thời cửa phòng vô thanh vô tức biến thành một đống bột vụn.
“Các ngươi, cút đi cho ta!” thanh âm Hoa Ngọc Loan tựa như hàn băng, môi đào hé mở, từng từ từng chữ theo sự phẫn nộ phát tiết ra ngoài.
“Sư tỷ!” Hoa Nhược Hư phát hiện Hoa Ngọc Loan đứng trước mặt, trong đầu cuống quít định đẩy Hoa Phi Mộng ra, bất quá Hoa Phi Mộng lại không như hắn muốn mà cứ ôm chặt lấy cổ hắn không có ý buông ra, lại còn trừng trừng nhìn lại Hoa Ngọc Loan thị uy.
“Hoa Nhược Hư, ngươi cút đi cho ta, ta không muốn thấy ngươi ở Hoa Sơn nữa!” thân thể Hoa Ngọc Loan khẽ run, kích động thét lên trước mặt Hoa Nhược Hư.
“Hoa Ngọc Loan, sao dám đối xử với trượng phu mình như vậy, đi thì đi chứ!” Hoa Phi Mộng như muốn đổ thêm dầu vào lửa, làm bộ dạng an ủi nói, “Nhược Hư, ngươi đừng sợ, còn có ta mà, ngươi đi đâu ta sẽ theo đó!”
“Hoa Phi Mộng, ngươi đừng nói lời vô nghĩa nữa, có tin ta giết ngươi bây giờ không?” cơn giận của Hoa Ngọc Loan bắt đầu chuyển qua Hoa Phi Mộng.
“Ta không sợ đâu!” Hoa Phi Mộng cúi đầu lí nhí, bất quá thân thể như vô ý lại dựa chặt vào người Hoa Nhược Hư.
“Các ngươi lập tức cút đi cho ta!” Hoa Ngọc Loan trừng trừng liếc Hoa Nhược Hư, đột nhiên một chưởng phóng tới đập nát cái giường trong phòng, hiển nhiên đã giận tới cực điểm, nhất là Hoa Nhược Hư vẫn còn ôm Hoa Phi Mộng càng làm cho cơn giận của nàng thêm điên cuồng, chỉ là nàng không biết Hoa Nhược Hư cũng có nỗi khổ trong lòng, hắn căn bản không cách nào đẩy Hoa Phi Mộng ra được.
Hoa Ngọc Loan chạy ào về phòng mình, đập nát bàn trang điểm, nàng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ủy khuất. Chuyện giữa Hoa Nhược Hư với Hoa Phi Mộng nàng không phải không biết, hắn bên ngoài làm gì nàng có thể coi như hoàn toàn không biết, chỉ là, nàng không thể chịu được hắn ở chỗ của nàng lại còn hẹn hò với nữ nhân khác, hơn nữa còn là sau khi đi gặp phụ thân nàng nữa.
* * * * *
“Tỷ tỷ”. Hoa Ngọc Phượng không biết trong lòng cảm thấy thế nào, nàng dĩ nhiên biết Hoa Phi Mộng vẫn chưa đi, lúc này mình đến đã là muộn rồi, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
“Tỷ tỷ, kỳ thật trong lòng sư đệ, tỷ vẫn là người quan trọng nhất mà”. Hoa Ngọc Phượng khe khẽ thở dài.
“Ngươi không cần nói tốt cho hắn, coi như Hoa Ngọc Loan ta nhìn lầm người rồi!” Hoa Ngọc Loan lạnh lùng nói.
“Tỷ tỷ, ta không phải nói tốt cho hắn, kỳ thật hắn rất quan tâm người, không tin tỷ cứ nhìn xuống cửa sổ xem”. Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng nói.
Hoa Ngọc Loan hừ lạnh một tiếng, tính không xem nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, Hoa Nhược Hư đang đi qua đi lại bên dưới, ánh mắt không ngừng nhìn lên trên, chỉ là hắn tựa hồ không dám đi lên và Hoa Phi Mộng cũng không còn ở bên cạnh hắn.
Hoa Nhược Hư vừa thấy Hoa Ngọc Loan giận dữ bỏ đi, trong lòng lo lắng không thôi đành dùng hết sức đẩy Hoa Phi Mộng ra, vội vội vàng vàng đuổi theo, chỉ là khi tới Loan Phượng các hắn lại do dự, Hoa Ngọc Loan bây giờ khẳng định đang rất giận dữ, hắn không biết bây giờ tiến vào là họa hay phúc nữa, bất quá khi thấy Hoa Ngọc Loan xuất hiện tại cửa sổ lại còn nhìn hắn, hắn rốt cục cũng hạ quyết tâm.
“Giúp ta bảo với hắn, ta không muốn gặp mắt hắn nữa”. nhìn thấy Hoa Nhược Hư, Hoa Ngọc Loan tức giận nói với Hoa Ngọc Phượng.
“Tỷ tỷ, tỷ tự đi mà nói với hắn, muội đi trước đây, bất quá có câu này muội nên nói trước với tỷ tỷ, sư đệ hắn là con người, không phải là mấy viên đá tỷ đã mang về đâu”. Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng nói.
Hoa Ngọc Loan lúc còn nhỏ rất thích đi nhặt mấy viên đá nhỏ nhỏ xinh xinh về chơi đùa, mấy viên đá này cho tới giờ nàng cũng không để ai chạm vào, có lần Hoa Ngọc Phượng nhất thời tò mò cầm một viên lên ngắm nghía, sau viên đá đó bị Hoa Ngọc Loan vứt đi. Bất quá từ khi Hoa Ngọc Loan có thói quen nhặt đá đến khi nhặt được Hoa Nhược Hư về nàng cũng không nhặt thêm viên đá nào nữa.

Hồi trước Hồi sau

"Ủng hộ" mình duy trì website nhé.
Đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, chi tiết search Google cách đổi dùm mình.
Link aff nếu mua hàng từ 2 sàn: shopee ở đây còn lazada ở đây.